Đế Trụ

Chương 155.1: Ngầm hiểu lẫn nhau

Chương 155.1: Ngầm hiểu lẫn nhau

- Vương gia, chuyện đã đến như hiện tại rồi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Tiêu Loan đi lên phía trước, muốn mượn ánh sáng của nến để nhìn rõ sắc mặt của Chủ tử. Kim Trướng thị vệ từ Thượng Kinh đã tới U Châu, mang theo khẩu dụ của Bệ hạ Đại Liêu Da Luật Hùng Cơ. Khiển trách Nam Diện Cung Đại vương Da Luật Cực đã không làm tròn bổn phận, đồng thời truyền lệnh cưỡng chế Da Luật Cực đem trói hai người Tiêu Loan và Hải Lý lại đưa đến Thượng Kinh để Bệ hạ tự mình thẩm vấn.

Da Luật Cực nghiêng người tựa vào tấm da Bạch Hổ nghiêm chỉnh trên ghế ngồi, trong tay bưng một chén ngọc, thưởng thức rượu ngon đến từ Tây Vực. Rượu kia màu như hổ phách, hương vị ngọt thuần.

Da Luật Cực năm nay không quá hai mươi ba tuổi, nhiều hơn đệ đệ Da Luật Đức Quang bốn tuổi. Nhưng khi hắn mười tám tuổi đã sớm được phong làm Nam Diện Cung Đại vương, mà cái tên đệ đệ kiêu ngạo Da Luật Đức Quang bây giờ còn chưa có một thân phận chính thức nào. Da Luật Cực và đệ đệ của hắn rất giống nhau, sắc mặt trắng trẻo sạch sẽ, khuôn mặt thanh tú, nhìn một chút cũng không giống bộ dạng người Khiết Đan.

Bất đồng duy nhất chính là, thân hình hắn gầy yếu, nhìn qua thật giống một thư sinh yếu đuối, mà đệ đệ của hắn thì hết sức khôi ngô, liền nghĩ y cùng với thợ săn giống như trời sinh một cặp.

Vốn sinh ra dung mạo tuấn mỹ, lại khoác thêm một chiếc áo khoác lông chồn xinh đẹp, tựa vào ghế Da Luật Cực mang theo một loại uy nghi bẩm sinh, tôn lên vẻ phóng khoáng.

Hắn thích uống rượu, lại không thích uống rượu mạnh. Không giống đệ đệ Da Luật Đức Quang của hắn thích uống rượu cay nhất mạnh nhất, hắn thích nhất vẫn là rượu nho Tây vực vừa nhẹ lại ôn thuần.

Khẽ cười cười, Da Luật Cực giơ tay chỉ vào mũi Tiêu Loan nói: - Không phải chúng ta phải làm gì, bằng hữu trí tuệ nhất của ta, hiện tại cái ngươi phải nghĩ chính là, sau khi tới Thượng Kinh rồi ngươi nên làm cái gì?

Ngón tay của hắn dài nhỏ trắng nõn, càng giống ngón tay của nữ nhân.

Sắc mặt Tiêu Loan lập tức trở nên trắng bệch, gã bò rạp trên mặt đất, ôm giày của Da Luật Cực cầu khẩn nói:

- Đại vương, người không thể không quản thuộc hạ. Đại vương người cũng biết đấy, thuộc hạ cũng không có làm gì sai! Đều là đám người Đảng Hạng chết tiệt! Còn có cái tên Hải Lý chết tiệt kia, nếu không phải hắn, tuế cống cũng sẽ không bị người Tây Hạ cho một mồi lửa đốt sạch!

Da Luật Cực vô cùng nhẹ nhàng đá đá chân, để bản thân tôn quý của mình tách ra khỏi vẻ mặt hèn mọn của Tiêu Loan.

- Tiêu Loan, trí tuệ của ngươi thâm thuý giống như bầu trời đêm, ta biết ngươi sẽ nghĩ được cách thoát ra khỏi cảnh khốn cùng đấy. Ta biết ngươi không có làm sai, nhưng bằng hữu của ta, ngươi thấy rồi đấy, ta cũng bị nhận sự trách mắng của phụ thân, vị trí Nam Diện Cung Đại vương của ta còn ngồi được bao lâu, ai biết được?

Tiêu Loan khóc lóc khẩn cầu: - Đại vương, chỉ có người mới có thể cứu thuộc hạ. Thuộc hạ đối với người một lòng trung thành trời đất chứng giám, thuộc hạ chưa từng làm chuyện có lỗi với người, cũng chưa từng làm chuyện có lỗi với Đại Liêu. Đại Vương, van cầu người, cứu thuộc hạ một mạng đi. Nếu như mà mất đi sự che chở của Đại vương, thuộc hạ sẽ giống như một con sói con tách khỏi bầy đàn, sẽ bị chết lạnh, chết đói. Đại vương, xem như thuộc hạ mấy năm nay không có công lao cũng có phần khổ lao, cứu cứu thuộc hạ đi.

Da Luật Cực vô cùng nhẹ nhàng nhấp một miếng rượu ngon cười nói: - Tiêu Loan, ta biết lòng trung thành của ngươi, cũng cảm động và nhớ rõ công lao của ngươi, nhưng hiện tại người đang tính toán trừng phạt ngươi chính là vị Khả Hãn vĩ đại nhất trên thảo nguyên bao năm nay, là phụ thân tôn kính nhất của ta. Không kể với thân phận là con hay là vi thần, ta có thể kháng lại ý chỉ của Bệ hạ hay sao?

Hắn nhìn thoáng qua Tiêu Loan đã mất đi chừng mực, nhìn thật là giống như con chim cút run rẩy, trong ánh mắt hắn hiện lên một tia thông cảm, nhưng chỉ là thoáng qua mà thôi.

- Tiêu Loan, vận mệnh là do chính tay mình nắm giữ, bây giờ có thể cứu được ngươi, chỉ có thể là chính nguơi.

Hắn đứng lên, đem chén ngọc đặt ở trên bàn, đi đến bên cửa sổ nhìn ra bầu trời đêm thâm thuý bên ngoài, nhìn thấy một vòng trăng sáng tỏ. Tuyết rơi dày khắp mọi nơi, không gian càng thêm vẻ sạch sẽ, thật giống như một dòng suối nhỏ trong suốt, có thể nhìn thấy màu sắc từng cục đá xinh đẹp. Ánh trăng thật giống như một cái khay bạc treo trên trời, thiêng liêng mà thuần khiết.

Tiêu Loan khàn khàn giọng cầu xin nói:

- Chỉ cần Đại vương có thể đem chi tiết những chuyện đã xảy ra nói cho Bệ hạ, trí tuệ Bệ hạ so với biển rộng còn thâm sâu hơn, nhất định có thể phân biệt được thị phi trắng đen.

Da Luật Cực nhíu nhíu mày, thu lại tầm mắt nhìn theo ánh trăng: - Tiêu Loan, hiện tại là ngươi đang hoài nghi sự thành thực của ta sao?

Thân mình của Tiêu Loan mạnh mẽ cứng đờ, lập tức dập đầu như băm tỏi : - Đại vương tha tội! Đại vương tha tội! Thuộc hạ là gấp quá hồ đồ nói năng xằng bậy, xin Đại vương trách phạt.

Da Luật Cực nhìn Tiêu Loan nói: - Ta sẽ không trách phạt ngươi, dao giết người bên Thượng Kinh kia nhiều hơn so với U Châu, hơn nữa cũng sắc bén hơn. Ngươi tự cầu phúc đi bằng hữu của ta, bây giờ ngươi có thể đi, thị vệ của ta sẽ giúp ngươi cột dây thừng lên, bọn họ sẽ buộc ngươi lỏng một chút, nếu là thị vệ của Bệ hạ đến trói ngươi mà nói, chỉ sợ chưa đi đến Thượng Kinh cánh tay của ngươi đã biến thành màu đen rồi, khẽ đụng một cái sẽ lõm xuống cũng nhất định không đàn hồi trở lại được.

- Đây là chuyện duy nhất ta có thể làm cho ngươi, Tiêu Loan, tự giải quyết cho tốt đi.

Hắn khoát tay áo, ra hiệu Tiêu Loan đi ra ngoài. Đang phủ phục trên mặt đất Tiêu Loan mãnh liệt ngẩng đầu nhìn về phía Chủ tử của mình, gã còn muốn cầu xin chủ tử che chở cho mình. Nhưng gã còn chưa kịp mở mồm, liền bắt gặp cái nhìn cực lạnh của Da Luật Cực, ánh mắt kia, linh hoạt, sắc bén như dao.

Lời còn chưa ra đến miệng đã bị chính mình cứng rắn nuốt trở lại, Tiêu Loan cười khổ một tiếng, đứng lên, khom người lui ra ngoài. Thời điểm đi tới cửa, gã nghe thấy tiếng Da Luật Cực giống như hàn băng ngàn năm.

- Cho ngươi một sáng kiến, thời điểm đối mặt với cái chết nếu như ngươi không thể bỏ chạy cũng không thể đấu tranh, như vậy có thể lùi lại phía sau một bước, lui đến phía sau người khác. Đồng thời không cần nghĩ cách biện minh như thế nào cho sai lầm của mình, mà hãy hết sức nghĩ biện pháp bù lại những sai lầm đó, có lẽ trường sinh thiên nhân từ không chừng lại chiếu cố cho ngươi một cơ hội đấy?

Tiêu Loan thân mình chấn động, lập tức bái thật sâu lui xuống.

Đợi sau khi Tiêu Loan đi rồi, Da Luật Cực trở lại ngồi xuống cạnh án thư, thưởng thức một ngụm rượu ngon, sau đó mỉm cười viết một phần tấu chương. Hắn viết hết sức rõ ràng chuyện đã xảy ra, và chân thành tha thiết sám hối đối với sai lầm của mình. Sau đó vì quốc gia mà suy nghĩ tiến cử Ly Yêu Na Nhan thay Hải Lý trấn thủ Định Châu. Cuối cùng, Da Luật Cực biểu đạt chính mình rất nhớ phụ thân kính trọng và ngưỡng mộ.

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất