Chương 3: Yêu quái biết nói tiếng người (1)
Mỹ Hầu Vương ngao du khắp Nam Thiệm bộ châu, từng gặp vô số người phàm, cũng đã từng đứng trên cao nhìn từ xa, nhìn thấy bậc đế vương của loài người.
Nhưng trong số tất cả Nhân tộc hắn từng thấy tận mắt, lại chưa từng thấy một người nào có tư thái như vậy cả.
Hình bóng này như thể đang chờ đợi hắn vậy.
Tường vân mịt mù, huyền quang quấn quanh, tử khí lượn lờ, thần vận bay bổng không hề tầm thường, khôi ngô tuấn tú, khí chất vô song, như thể bước ra từ trong tranh, không giống với một con người chân thật trên thế gian.
Vóc dáng của hắn chẳng qua chỉ cao tầm tám thước, nhưng trong mắt Mỹ Hầu Vương, lại như thế cao vạn trượng!
Người đang đứng trước mắt này quả thật quá mức phi phàm, người bình thường nhìn thấy một con khỉ đứng thẳng đi lại bằng hai chân như hắn đây đã lập tức chạy trối chết, mà đối phương thì lại trông có vẻ vô cùng bình thường, tư thái thanh cao trang nhã, tự do tự tại.
Chỉ mới nhìn lần đầu tiên thôi, mà hắn đã ngây ngẩn cả người rồi.
Vạn vật trên trời dưới đất, đều như thể bị lu mờ ở trước mặt tiên nhân này, khó có thể tranh giành với thần tiên, nhật nguyệt cũng đều phải kém sắc.
Nhất là đôi mắt tựa bầu trời sao rộng lớn kia, như thể ẩn chứa chân lý của vạn vật trên thế gian, nhật nguyệt cũng đều đang chuyển động trong đó.
Đây không phải là thần tiên thì là gì?
Hắn trấn định như vậy, bình tĩnh như thế, dù chỉ đứng yên tại chỗ, cũng khiến người ta có cảm giác cao thâm khó dò, như thể đang thai nghén đại đạo, lĩnh ngộ thần thông!
Xung quanh như thể có vô số tia sáng chiếu rọi, âm dương hội tụ, ngàn vạn màu cát tường đều đang vấn vương.
Nếu như đổi lại là một người phàm khác nhìn thấy một con khỉ như vậy, đã bị dọa sợ chạy mất mật từ lâu rồi, chỉ có thần tiên mới bình tĩnh như vậy thôi.
Mỹ Hầu Vương hoàn toàn khuất phục trước nam tử đó.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Vào khoảnh khắc hắn nhìn thấy vị thần tiên đó, đã cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ và kinh ngạc!
Hắn đang nghĩ, mình theo đuổi đại nghiệp trường sinh, chính là vì muốn thành tiên học đạo, tự do tự tại giống như vị thần tiên trước mắt đây!
Nếu không.
Dù có được trường sinh, nhưng không thể sổng vui sướng tự do tự tại, cũng chẳng có ý nghĩa gì cả!
Trong lúc nhất thời, con khỉ ngơ ngác nhìn vị thần tiên đó, trong mắt ngập tràn sự ngưỡng mộ.
Hắn thầm nghĩ trong lòng, nếu như bản thân hắn có thể tu thành chính quả, cũng phải giống với sư huynh, giơ tay nhấc chân là có thể thi triển thần thông, dẫn đến thiên địa dị tượng, đó mới là tiêu sái tự do thật sự!
Chẳng biết tự lúc nào, hắn đã coi Chu Huyền là tấm gương tối cao của mình trong việc tu đạo.
Nhưng lại không hề hay biết.
Chu Huyền cực kỳ thần thánh, vượt qua thế gian trong mắt hắn, lúc này lại bị dọa không dám cử động!
Ôi trời, có yêu quái!
Còn là yêu quái biết nói tiếng người nữa.
Có thể nói được tiếng người, chứng tỏ đây là yêu quái đã thành tinh, thực lực không yếu!
Từ rất xa, hắn đã có thể ngửi thấy mùi tanh của con quái vật quanh năm không tắm rửa, còn có cả yêu khí nồng nặc nữa.
Loại yêu khí này còn khó ngửi hơn gấp trăm lần so với cá chết chôn trong lòng đất mấy trăm năm.
Hai chân Chu Huyền mềm nhũn, hắn biết bản thân mình dù muốn chạy cũng không chạy được nữa rồi.
Hắn là một người mù, sao có thể chạy đua được với quái vật ở trong rừng rậm với đầy cây cối như vậy được chứ.
Hơn nữa còn bị loại yêu quái không thèm tắm rửa này ăn thịt chứ.
Trong lúc nhất thời, Chu Huyền vô cùng chán nản, cho rằng số phận mình thảm quá đi mất, vừa mới xuyên việt đến đây, còn chưa kịp sinh tồn nơi hoang dã, đã bị rơi vào trong bụng yêu quái rồi.
Hệ thống không thể cho hắn cơ hội làm lại hay sao?
Đúng lúc Chu Huyền đang tuyệt vọng, bỗng có một tiếng phịch vang lên.
Con yêu quái đó lập tức quỳ xuống trước mặt Chu Huyền, dập đầu vô số lần, hô lớn: “Sư phụ! Sư phụ! Đệ tự thành tâm lạy người, mong sư tôn hay thu đệ tử làm đồ đệ!”
Như thể dưới chân hắn có một tảng đá lớn, âm thanh yêu quái dập đầu ở phía trước không ngừng truyền vào trong tai Chu Huyền.