Chương 9
"A Kiều, ngươi giải thích thế nào?" Tiêu Hạc hỏi.
Ta bình thản quỳ xuống đất, hai tay xếp chồng áp sát mặt đất, trán chặt vào mu bàn tay, giọng nói không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, "Hoàng thượng, thần thiếp không có lý do để hãm hại Thục phi, nên thần thiếp không giải thích."
Hắn nheo mắt lại, không nói gì.
Trình Thư từ trên giường trong nội điện bò dậy, chạy ra ngoài chỉ thẳng vào mặt ta mà mắng: "Chính ngươi hại con của ta! Bản thân không sinh được thì không muốn người khác sinh ra đúng không? Gì mà Hi Quý phi? Đức hạnh không xứng với địa vị, thật là hoang đường!"
Ta chịu đựng lời mắng nhiếc của nàng ta, không hề phản bác. Ngược lại, Tiêu Hạc dường như nghe được điều gì không vừa ý, liền quát mắng Trình Thư, trong điện mới yên tĩnh lại.
Một lúc lâu sau, ta nhẹ nhàng mở miệng: "Hoàng thượng, người nghĩ rằng thần thiếp sẽ đánh mất địa vị Quý phi mà mình khó khăn lắm mới có được sao?"
Ý ta là, người nghĩ là ta làm sao?
Tiêu Hạc phủ nhận, hắn nói chưa bao giờ nghi ngờ ta.
Trình Thư giận dữ hét lên, bị các bà đỡ kéo ôm trở về giường trong nội điện.
Khi ta rời khỏi Thụy Phương Trai, cố ý bước vào nội điện nhìn nàng ta một cái.
Nỗi oán hận của nàng ta, sự bình thản của ta, thật rõ ràng.
"Tiết Kiều, ngươi sẽ không chết tử tế đâu!"
Ta nhíu mày suy nghĩ một chút, rồi hỏi ngược lại: "Ngươi còn nhớ dáng vẻ của Trần Hoàng hậu lúc lâm chung không?"
"Đề cập đến nàng ta làm gì? Ngươi điên rồi à?"
"Ta thường mơ thấy Trần Hoàng hậu hỏi, đã báo thù cho nàng ấy chưa?" Ta mỉm cười rạng rỡ, "Trong mơ, ta trả lời nàng ấy hai chữ, sắp rồi."
Gân xanh trên mặt Trình Thư giật liên hồi, sau cơn tức giận lại lộ ra nụ cười kinh người.
"Tiết Kiều, ngươi sẽ không cười đến cuối cùng đâu, ta lấy mạng sống đảm bảo!"
Ta xoay người tiêu sái, ngón tay khẽ gạt rèm châu, chỉ để lại một bóng lưng quyết tuyệt.
·
Sau khi điều tra rõ, hình nhân nguyền rủa là do một tiểu cung nữ trong cung đặt.
Nàng ta không thể biện giải, bởi vì đã bị ném xuống ao rồi.
Việc ầm ĩ ở Thụy Phương Trai lần này, gián tiếp giúp ta ổn định cục diện.
Một số phi tần không phục việc ta tạm quản lý hậu cung không còn dám gây chuyện, cứ thế mà bình yên nửa năm.
Rồi những ông già đáng ghét ở triều đình lại gây chuyện, họ nói - "Hoàng thượng, đã đến lúc lập hậu rồi!"
Tiêu Hạc tức giận xông đến cung Thượng Thanh, nghĩ đến những lời nói ở triều đình liền ném vỡ một chiếc ly lưu ly.
"...Đặc biệt là đám lão già do Tể tướng dẫn đầu, suốt ngày khuyên ta lập hậu lập hậu lập hậu! Cái gì gọi là đã đến lúc lập hậu? Chẳng lẽ tuổi tác của họ đến rồi, là phải chết sao?"
Ta cúi người nhặt từng mảnh vỡ của chiếc ly lưu ly, đầu ngón tay không cẩn thận bị cắt vào, từng giọt máu nhỏ ra.
Tiêu Hạc đau lòng kéo tay ta thổi thổi, ta nhìn khuôn mặt nghiêng của hắn, trong phút chốc như trở về thời thơ ấu.
"Thưa Hoàng thượng, hay là cứ thuận theo ý họ đi?"
Tiêu Hạc không hiểu, "Ngươi nói gì?"
Ta buông tay hắn ra, nghiêng người lấy khăn tay che đầu ngón tay, giọng nói nhẹ nhàng.
"Họ muốn ai làm Hoàng hậu, Hoàng thượng cứ để nàng làm Hoàng hậu đi. Thần thiếp cũng thấy ấn phụng trong lòng bàn tay khá nóng, cả triều đình lẫn hậu cung đều đang nhìn chằm chằm từng cử chỉ của thần thiệp."
Tiêu Hạc lập tức bác bỏ ý nghĩ của ta, hắn đặt tay lên vai ta, gạt những lọn tóc rối bên tai.
"Ngươi là Quý phi do trẫm tự tay phong, trong cung còn ai dám không phục ngươi?"
"Việc này, chớ nhắc lại nữa."
Ta giả vờ khó xử, sau đó gật đầu đồng ý.