Chương 10
Tiêu Hạc là người như thế nào?
Hắn có chí lớn trong lòng, lại sâu sắc giấu kín tâm cơ.
Hắn thanh cao như trăng sáng gió mát, nhưng lại âm thầm câu kết với sâu bọ.
Ta cố ý chọc giận, là để khiến hắn càng bất mãn với Tể tướng, cũng càng bất mãn với Trình Thư.
Nhưng hình như ta đã đánh giá thấp năng lực của Trình Thư, cũng đánh giá thấp tình yêu của Tiêu Hạc dành cho nàng ta.
Chưa đầy nửa tháng, Trình Thư đã trở lại giai đoạn được sủng ái như khi mới vào cung. Mỗi lần gặp ta, nàng ta luôn hếch cằm lên, kiêu ngạo vô cùng.
Ta không so đo những điều đó, sự ganh đua giữa phụ nữ đều là những thứ vô ích mà thôi.
Lúc đó Tiêu Hạc sủng hạnh một vũ nữ, còn cùng nàng ta ân ái ngay trong Ngự thư phòng. Các phi tần đều đoán rằng vũ nữ này có thể sẽ là người tiếp theo được sủng ái lâu dài hay không?
Đáng tiếc, vũ nữ không thể như nguyện leo lên cành cao.
Chỉ vì nàng ta chưa hành lễ với ta, ta đã trực tiếp chặt đứt hai chân của nàng.
Ta cầm con dao dính máu đi rất lâu trong hành lang cung điện, không một ai dám ngăn cản.
Tiêu Hạc không quy tội cho ta, còn nói ta quản giáo hậu cung rất tốt. Từ đó, ta càng trở nên coi thường mọi người hơn.
Trong hậu cung, quý nhân được Tiêu Hạc sủng hạnh một đêm sinh hạ một bé gái. Ta lập tức đến thiên điện nơi nàng ở, bế đứa bé sơ sinh, lạnh lùng nhìn người phụ nữ yếu đuối và sợ hãi trên giường.
Rất nhanh sau đó, người phụ nữ bị cắt cổ.
Ta tuyên bố với bên ngoài rằng nàng ta chết do khó sinh, bé gái được đưa đến cung Thượng Thanh, nhận ta làm mẹ nuôi, do ta tự tay nuôi dưỡng.
Trong các buổi yến tiệc, bất kỳ phi tần nào có thái độ bất kính với ta, ta lập tức sai người cắt lưỡi họ để cho chó ăn.
Nếu có cung nữ hoặc thái giám nào dám bất kính với tiểu công chúa của ta, tất nhiên cũng bị cuốn trong chiếu rồi khiêng ra ngoài.
Trong nháy mắt, ta trở thành kẻ ác nhất trong hậu cung Đại Tề.
Các bản tấu chương phê phán ta chất cao như núi, suýt nữa nhấn chìm Tiêu Hạc, dân gian cũng miêu tả ta là kẻ cực kỳ không biết xấu hổ.
Tuy nhiên, Tiêu Hạc không trừng phạt ta, những lời trách móc ta chỉ là để giữ thể diện mà thôi.
Trình Thư cũng im lặng trước những hành vi xấu xa ngày càng tích lũy của ta, ngoan ngoãn ở Thụy Phương Trai, không gây chuyện.
Nhưng nếu nàng ta không gây chuyện, tự nhiên sẽ có người khác gây chuyện.
A Ninh - con gái nàng ta đã nguyền rủa tiểu công chúa của ta, những lời nói xấu không ngừng tuôn ra. Để trả thù cho con gái, ta sai người rạch mặt A Ninh. Đêm đó, tiếng khóc la ở Thụy Phương Trai vang vọng khắp hoàng cung.
Khi Tiêu Hạc đến tìm ta, không nói nhiều lời, chỉ chăm chú nhìn ta và sâu sắc nói một câu.
"A Kiều, sao ngươi lại trở nên như vậy?"
Như vậy...
Cha ta bị hắn xúi giục, nhà họ Tiết bị hắn bày mưu, bước trước một bước vào vòng lửa, cả nhà ta bị diệt tộc.
Ta đang độ xuân xanh, lại mắc chứng vô sinh, hoàn toàn là do thuốc của hắn ban tặng.
Ta tội ác tày trời, chết cũng không hết tội, nhưng chẳng phải hắn vẫn đứng về phía ta, cổ vũ ta đến cùng hay sao?
Vậy rốt cuộc, ai mới là kẻ tệ hại hơn?
Cho đến tận bây giờ, ta vẫn cảm kích việc hắn đã quỳ suốt bảy ngày trong tuyết để bảo vệ ta.
Nhưng nếu không có hắn, ta đâu rơi vào cảnh ngộ như vậy?
Tiêu Hạc vẫn nghĩ rằng ta không biết gì cả, coi ta như kẻ ngốc mà đùa giỡn.
"Thưa Hoàng thượng, hãy coi như Tiết Kiều trước kia đã chết đi."
Tiêu Hạc chống tay lên mép bàn, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại trở lại bình thường.
Hắn không biết, khi ban đêm nằm bên cạnh ta, miệng lại gọi tên Trình Thư, ta có cảm giác thế nào?
Hắn yêu thích Trình Thư, nhưng lại kiêng dè thế lực của Tể tướng.
Hắn sẵn sàng cho đi một trái tim, nhưng không muốn trao ngôi vị Hoàng hậu.
Hắn mãi mãi cân nhắc lợi hại.