Chương 10:
Ngủ đến nửa đêm, tôi theo bản năng muốn sờ con mèo nhỏ, nhưng lại phát hiện nó không ở đây.
Tôi thở dài một hơi.
Nghe thấy tiếng mèo kêu từ dưới lầu, biết khu gần đây có không ít mèo hoang, tôi lấy thức ăn cho mèo xuống cho chúng ăn.
Nhìn những con mèo hoang, tôi lại càng nhớ con mèo nhỏ của mình.
Chỉ đành vô dụng mà xem trang cá nhân của Nguyễn Điềm.
Bên trong có ảnh con mèo nhỏ, trông nó ủ rũ, như là bị ốm.
Còn xuất hiện một cổ tay đàn ông, chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn trên đó vô cùng quen thuộc.
Tôi biết là của ai.
Nhưng trong lòng tôi chỉ có con mèo nhỏ của tôi.
Tôi bị bệnh, vốn dĩ đã không thể ngủ ngon, không có con mèo nhỏ thì càng không thể ngủ được.
Dứt khoát lên lầu thay quần áo, chuẩn bị đi: trộm mèo.
Nhìn khung cảnh trong trang cá nhân của Nguyễn Điềm, chính là nhà tân hôn của tôi và Bùi Ngôn.
Tôi gọi taxi đến đó, lén lút mở cửa.
Đi đến phòng ngủ.
Tôi thấy con mèo nhỏ nằm trên thảm, thấy tôi, nó lập tức lao đến.
Tôi bịt miệng nó, lén lút định rời đi.
“Tách” một tiếng, đèn được bật lên.
Sau lưng vang lên giọng của Bùi Ngôn:
“Vãn Vãn, em về rồi.”
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Bùi Ngôn mặc đồ ngủ lụa đen, hơi lúng túng.
Trong mắt anh ta mang theo một tia vui mừng, khi ánh mắt rơi xuống con mèo nhỏ trên tay tôi, lập tức lạnh mặt.
“Em đến, trộm mèo?”
Bị bắt, tôi dứt khoát buông xuôi.
“Đúng vậy.”
Anh ta tức đến bật cười.
“Không thể nào.”
Nói xong liền giật lấy con mèo nhỏ trong lòng tôi.
Tôi nhìn nó kêu “meo meo”, nhớ lại quá khứ của tôi và nó, mắt đỏ hoe.
“Anh đâu có thích nó, tại sao không trả lại cho tôi, anh muốn bao nhiêu tiền cũng được, Bùi Ngôn, tôi chỉ muốn nó thôi.”
Bùi Ngôn thấy tôi khóc, giọng nói cũng dịu xuống.
Anh ta đặt con mèo nhỏ xuống thảm, ôm lấy tôi:
“Đừng khóc nữa.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta:
“Vậy thì anh trả nó lại cho tôi.”
Bùi Ngôn nhíu mày:
“Trừ khi em dọn về đây.”
Tôi không chịu.
Anh ta không có cách nào với tôi, ấn đầu tôi xuống giường.
“Ngủ đi.”
Tôi nhìn anh ta một cách chế giễu.
“Tôi thấy bẩn.”
Sắc mặt anh ta thay đổi, há hốc miệng, môi cũng tái nhợt, nhưng không nói thêm gì nữa.
Tôi đứng dậy rời đi.
Chỉ đành quay về căn hộ, chuẩn bị vài ngày nữa nhân lúc anh ta đi làm sẽ quay lại trộm con mèo đi.