Chương 11:
Ngày hôm sau.
Tôi thấy bài đăng trên trang cá nhân của Nguyễn Điềm.
Khuôn mặt trang điểm với vẻ mong manh vô tội, cùng với một bức ảnh đã được che mờ.
【Đều tại tôi không chăm sóc tốt cho bạn.】
Từ một góc của bức ảnh, tôi nhận ra đó là mèo của tôi, nhờ vào sợi dây đỏ trên tay nó.
Khi tôi chạy đến công ty của Bùi Ngôn, tôi nghe thấy Nguyễn Điềm nói với người khác:
“Đều tại tôi không trông chừng nó, nên nó mới bị xe cán chết.
“May mà sếp Bùi không trách tôi.”
...
Tôi xông tới, siết chặt lấy cô ta.
“Mèo của tôi đâu?”
Nguyễn Điềm dường như rất sợ hãi vẻ mặt của tôi lúc này.
“Chị Khương Vãn, chị buông em ra trước đã.
“Con mèo chết rồi, em chỉ ôm nó ra vỉa hè mua cà phê thôi.”
...
Tôi thấy rõ sự đắc ý trong mắt cô ta.
Tôi dứt khoát đưa tay tát cô ta vài cái.
Nếu Bùi Ngôn không ngăn tôi lại, tôi đã bóp chết cô ta rồi.
Mèo vốn rất nhạy cảm với âm thanh, không thể nào tự chạy ra giữa đường được.
“Khương Vãn, em quá đáng lắm rồi, Nguyễn Điềm cũng không cố ý.”
Thấy tôi mắt đỏ hoe, tức giận đến toàn thân run rẩy, anh lại dịu giọng nói.
“Cô ấy không cố ý.
“Anh đền cho em một con mèo mới nhé?
“Em không thích kim cương vàng sao? Anh mua cho em một sợi dây chuyền rồi, anh đưa em đi lấy nhé?
“Em chỉ là vì con mèo đó là anh tặng nên mới không nỡ thôi.”
Tôi vung tay tát vào mặt anh ta.
Anh ta sững lại.
Mọi người trong công ty đều nhìn sang, mặt anh ta khó coi vô cùng.
“Khương Vãn, gần đây em càng ngày càng vô lý.
“Dừng lại đi, chẳng phải em chỉ muốn ép anh đuổi Nguyễn Điềm đi sao?”
Tôi vốn đã buồn, lại thêm tức giận, nên ngã khuỵu xuống đất.
Trước khi ngất đi, tôi nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Bùi Ngôn.
“Vãn Vãn.”