Chương 5:
Khi chiếc taxi dừng trước mặt tôi.
Tôi thấy vợ của tài xế ngồi ở ghế phụ.
Anh ấy có chút ngại ngùng giải thích:
"Đây là vợ tôi, tối nay sấm sét đáng sợ quá, tôi lo cô ấy sợ, nên đưa cô ấy cùng ra ngoài chạy xe.
"Cô bé, cô không bận tâm chứ?"
Tôi lắc đầu.
Tựa vào cửa sổ xe không nói gì.
Ngoài cửa sổ, tia chớp lóe lên, tối tăm, đáng sợ vô cùng.
Tôi theo bản năng rụt người lại.
Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, nói chuyện với tôi:
"Cô bằng tuổi con gái tôi đấy, cháu ngoại tôi đã được một tuổi rồi.
"Cô kết hôn chưa?"
Tôi gật đầu.
"Kết hôn rồi."
"Cô sợ sấm như vậy, sao chồng cô không ở bên cạnh?"
Tôi nhớ lại giọng nói dỗ dành của Bùi Ngôn vang lên trong phòng tắm trước khi tôi rời đi, nhớ lại ngày xưa.
Bố mẹ tôi đi công tác, Bùi Ngôn biết tôi sợ sấm sét, nửa đêm trèo từ ban công nhà anh ấy sang ban công phòng tôi.
Ngồi bên giường kể chuyện cho tôi.
Nhất quyết phải dỗ tôi ngủ.
"Tao giỏi kể chuyện nhất đấy.
"Mày là vợ tương lai của tao, dỗ mày là chuyện tao nên làm, nếu mày ngại quá thì ôm tao một cái đi."
Kết quả là chính anh ấy ngủ quên lúc nào không hay, trèo cả lên giường.
Bố mẹ tôi về nhà thì thấy cảnh Bùi Ngôn đang ôm tôi ngủ.
Năm đó tôi mới mười tám tuổi.
Bùi Ngôn suýt bị bố tôi đánh gãy chân.
May mà tôi tỉnh dậy giải thích.
Nhưng cũng bị bố tôi đánh một cái vào chân.
Anh ấy nhe răng nhếch mép ỷ lại vào tôi bôi thuốc, bố tôi càng tức giận hơn, nhưng ông ấy đuối lý, chỉ có thể bỏ đi.
Bùi Ngôn đắc ý cười.
...
Nhưng bây giờ anh ấy, đang dỗ dành người phụ nữ khác.