Đều Phải Trả Giá

Chương 1

Chương 1
Năm thứ tám kể từ khi cùng A Nguyệt gả vào hoàng thất.
Khi ta thắng trận trở về kinh, mang theo lễ vật mừng sinh thần cho nàng, thì lại hay tin nàng chết thảm.
Bị hủy dung, bị ép uống kịch độc, máu tươi loang lổ nhuộm đỏ cả vườn hoa trắng.
Hoàng thượng, người đã kết hôn với nàng tám năm, lúc này lại ôm ấp Lâm Quý phi, cao cao tại thượng nhìn ta.
"Tô tướng quân, đã xem thi thể đủ rồi thì sớm đốt đi thôi."
"Hứa Truy Nguyệt có kết cục như ngày hôm nay, phải trách nàng ta tự cam hạ tiện, tư thông với thị vệ."
"Đây là mệnh của nàng ta!"
Lâm Quý phi tựa vào lòng Hoàng thượng, nũng nịu nói.
"Tô Ngôn Lê, ta biết ngươi không muốn tin. Nhưng sự thật là thế, ngươi cũng đành phải chấp nhận thôi."
Ta nắm chặt chiếc trâm cài Tây Vực lưu thái trên tay, đột ngột rút kiếm chĩa thẳng vào Lâm Minh Châu.
"Ngươi câm miệng!"
"A Nguyệt tuyệt đối không làm chuyện này!"
Nhưng kiếm vừa rút ra, Cố Vân Trạch đã chắn trước mũi kiếm.
"Tô Ngôn Lê, nàng làm loạn đủ chưa?"
"Nếu nàng không muốn có kết cục giống Hứa Truy Nguyệt, thì đừng hòng động đến Minh Châu."
"Minh Châu nói đúng, vì Hứa Truy Nguyệt mà nàng đã trở thành một kẻ điên mất rồi!"
Kẻ điên ư?
Đáy lòng ta dâng lên một nỗi lạnh lẽo, ta nhìn người đang tràn ngập vẻ chán ghét trước mặt, không cách nào liên kết y với người đã từng hứa hẹn sẽ yêu thương, bảo vệ ta trọn đời tám năm về trước.
Ta nhìn chằm chằm ba người trước mắt, từng chữ từng chữ một nói.
"Chắc chắn các ngươi đã quên mất rồi, rằng vốn dĩ ta chính là một kẻ điên người người đều biết. Chính ta - kẻ điên này, và A Nguyệt, đã biến hai tên phế vật các ngươi thành Hoàng thượng và Vương gia như bây giờ!"
Kẻ điên, đó là câu mà ta nghe nhiều nhất.
Ta năm tuổi đã có thể chặt đầu chó hoang, tám tuổi tự tay phân thây người kế mẫu có ý định hãm hại ta.
Năm mười lăm tuổi, sau khi tiếp quản Tô gia quân bằng thủ đoạn sắt máu, ta càng bị người trong kinh thành đặt cho biệt danh là Nữ Diêm Vương.
Không một ai nguyện ý đến gần một nữ tử khát máu, thủ đoạn tàn nhẫn và tiếng xấu đồn xa như ta, ngoại trừ A Nguyệt.
Nàng khác biệt so với tất cả những người ta từng gặp, không sợ hãi ta, không coi thường ta, lại càng không giễu cợt ta.
A Nguyệt dạy ta đọc sách viết chữ, dạy ta cách giấu đi cảm xúc để giao thiệp với người khác, cũng thở dài mỗi khi ta gây họa.
"A Lê, nếu ở thời đại của ta, ngươi sẽ bị mắng là 'chằn cái' đấy."
Ta không biết thế nào là "thời đại của nàng", nhưng trong những ngày tháng ở cạnh nàng, ta đã trở thành một Tô tướng quân trầm lặng ít lời.
Cho đến một lần ngoài ý muốn, chúng ta quen biết Cố Vân Tiêu và Cố Vân Trạch trong lãnh cung.
Khi đó họ không phải là Hoàng thượng và Thụy Vương, mà chỉ là Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử bị Tiên hoàng ghẻ lạnh, người người đều có thể bắt nạt, ăn đồ ăn thừa, mặc y phục cũ.
A Nguyệt lương thiện, hết lần này đến lần khác giúp đỡ bọn họ, càng thân thiết hơn với Cố Vân Tiêu mà nảy sinh tình cảm.
Còn ta, khi A Nguyệt gả cho Cố Vân Tiêu, ta đã chấp nhận tình cảm của Cố Vân Trạch, trở thành Ngũ hoàng tử phi.
Nhưng hai hoàng tử bị ghẻ lạnh, một người cưới con gái Tể tướng làm phi, một người cưới nữ tướng quân nắm trong tay binh quyền, tự nhiên đã gây nên sự kiêng dè của các hoàng tử khác.
Sau khi trải qua hết lần này đến lần khác bị ám toán phục kích, ta và A Nguyệt cuối cùng đã phò tá Cố Vân Tiêu lên vị trí cao nhất.
Ngày đăng cơ, Cố Vân Tiêu và Cố Vân Trạch đã thề với ta và A Nguyệt rằng nhất định sẽ “một đời một cặp”, sẽ không bao giờ nhìn thêm bất kỳ nữ tử nào khác.
Nhưng hiển nhiên, lời thề của nam nhân cũng giống như hoa cỏ mùa xuân, cho dù có xinh đẹp mê người đến mấy thì cũng có ngày tàn tạ nát tan.
Năm thứ ba đăng cơ, biểu muội của bọn họ là Lâm Minh Châu trở về từ Nam Cương.
Năm xưa cậu của Cố Vân Tiêu mưu phản thất bại, khiến hai huynh đệ họ bị ghẻ lạnh, cả ngoại tộc bị chu di cửu tộc, chỉ có biểu muội Lâm Minh Châu may mắn thoát chết sau khi ngã xuống vách núi lúc bị truy bắt.
Đương nhiên, Lâm Minh Châu đã nhận được tất cả sự thiên vị của hai huynh đệ.
Ban đầu chúng ta không thấy có gì bất thường, mãi cho đến khi những người đến cầu hôn Lâm Minh Châu lần lượt gặp bất trắc.
Hoặc là bị giáng chức, hoặc là bị đánh tàn phế, thậm chí có người còn bị đày đi nghìn dặm.
Đây là lời cảnh cáo rõ ràng, là sự chiếm hữu không cần phải nói.
Khi A Nguyệt đỏ mắt chất vấn, Cố Vân Tiêu lại thiếu kiên nhẫn đẩy nàng ngã xuống đất.
"Minh Châu chỉ có ta và Vân Trạch có thể dựa vào thôi. Nàng thân là Hoàng hậu một nước, sao lại không dung nổi người khác đến vậy?"
Khi nói những lời này, hắn hoàn toàn quên mất rằng hắn vì lo sợ thế lực ngoại thích quá lớn mà đã ép phụ huynh của A Nguyệt ẩn cư về quê, lại còn đoạt mất quyền nhiếp chính hậu cung của nàng.
Lâm Minh Châu không còn ai để dựa vào, nhưng A Nguyệt có bao giờ có người thân bảo vệ nàng?
Cũng vào ngày hôm đó, ta nhận thánh chỉ ra trận biên cương, vuốt đầu A Nguyệt rồi nói.
"Đừng sợ, A Nguyệt, ta sẽ vĩnh viễn là chỗ dựa của nàng. Đợi ta trở về, sẽ mang về cho nàng chiếc trâm cài Tây Vực lưu thái mà nàng thích."
Trước khi đi, ta đã dặn dò thám tử trong kinh, dặn dò hắn rằng nếu A Nguyệt có bất kỳ chuyện gì, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất để nói cho ta biết.
Nhưng khi ta trở về, lại chỉ thấy A Nguyệt của ta đã chết thảm.
...
Ta mặc kệ sự ngăn cản của bọn họ, mang thi thể của A Nguyệt về phủ Tướng quân.
Thuộc hạ ngay lập tức dẫn người đến mật thất.
Một chậu nước đá dội lên người, tên thám tử vừa mở mắt ra đã sợ hãi liên tục cầu xin tha thứ.
"Tô tướng quân, là... là Thụy Vương điện hạ đã giam thuộc hạ lại, không cho phép thuộc hạ nói cho người biết tin Hoàng hậu nương nương chết thảm."
Ta siết chặt nắm tay, lạnh giọng hỏi.
"Ngươi biết những gì thì nói hết ra đi."
Tên thám tử cúi đầu, hoảng sợ đáp.
"Sau khi người rời đi, Bệ hạ và Hoàng hậu nương nương đã vài lần xảy ra tranh chấp vì Lâm tiểu thư."
"Sau này Bệ hạ lấy lý do Hoàng hậu nương nương ghen tuông mà giam lỏng nàng trong cung, tất cả đồ ăn thức uống đều theo tiêu chuẩn của tiện nô."
Nghe đến đây, ta đột nhiên túm chặt cổ áo tên thám tử.
"Tiện nô?… Cố Vân Tiêu hắn dám? Những danh dược quý hiếm mà ta gửi đến đâu?"
Tên thám tử run rẩy, nhỏ giọng nói.
"Đã... đã bị Bệ hạ cướp đi cho Lâm tiểu thư rồi."
"Nói là Hoàng hậu nương nương giả bệnh, những thứ này vốn dĩ nên là bồi thường cho Lâm tiểu thư."
"Thụy Vương điện hạ lo lắng người biết chuyện nên đã phong tỏa tất cả tin tức trong kinh thành."
Ta vung kiếm chặt đứt thanh sắt bên cạnh, nghiến răng chửi rủa.
"Cố Vân Tiêu, Cố Vân Trạch, hai ngươi giỏi lắm."
Cố Vân Tiêu từ một hoàng tử mang tội danh cho đến khi đăng cơ làm vua, trong đó biết bao hiểm nguy cũng có thể đoán được.
Năm xưa Cố Vân Tiêu bị thích khách ám sát, chính là A Nguyệt đã đỡ mũi tên tẩm độc cho hắn ta. Vốn dĩ độc đó có thể giải được, nhưng viên ngưng tùng hoàn có thể giải vạn độc lại bị A Nguyệt dùng để cứu Cố Vân Trạch.
Dư độc chưa dứt, A Nguyệt từ đó về sau bị bệnh, nhất định phải tĩnh dưỡng thật tốt.
Hai tên khốn kiếp này lại đối xử với A Nguyệt như vậy, còn dám cướp đi đồ bồi bổ và thuốc men của ta gửi cho nàng.
"Còn về cái chết của Hoàng hậu nương nương, nghe nói là vì nhìn thấy tên thị vệ đó và Hoàng hậu nương nương tư thông."
Tên thám tử run rẩy, cẩn thận trả lời.
"Hoàng hậu nương nương trong cơn phẫn uất, đã uống thuốc độc tự vẫn..."
"Bệ hạ và Thụy Vương vốn định trực tiếp đốt thi thể của Hoàng hậu nương nương, không ngờ Tướng quân lại trở về kinh sớm."
Ta vẫn nắm chặt chiếc trâm cài Tây Vực lưu thái trên tay, đột nhiên bật cười.
"Đúng là không ngờ. Hay là quên rồi?"
Bảy ngày nữa chính là sinh thần của A Nguyệt, mỗi lần đến sinh thần ta đều sẽ chạy về để ở bên A Nguyệt.
Bọn họ chỉ là đã quên mất chuyện này.
"Mau đi tìm Song Nương đến đây."
Ta siết chặt thanh kiếm trên tay, từng chữ từng chữ nói rõ ràng.
"Ta nhất định sẽ tra rõ cái chết của A Nguyệt!"
...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất