Chương 2
Ta đặt thi thể nàng vào hầm băng, dùng hàn ngọc để giữ thi thể A Nguyệt không bị phân hủy.
Song Nương được đưa đến trước mặt ta, ta vuốt ve gương mặt A Nguyệt, khàn giọng hỏi.
"Song Nương, ta chỉ hỏi một câu."
"Những vết thương này rốt cuộc là xuất hiện trước hay sau khi A Nguyệt chết?"
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, Song Nương cúi đầu nói.
"Trước khi chết."
"Hơn nữa, nương nương hẳn là bị ngược đãi lúc mang thai, dẫn đến xuất huyết mà chết. Chưa kịp để thuốc độc phát tác thì đã mất mạng rồi."
Mang thai?
Ta đột nhiên nhìn Song Nương, mắt đỏ hoe hỏi.
"Ngươi nói lại lần nữa đi, A Nguyệt đã mang thai?"
Song Nương gật đầu, cất lời đáp.
"Ước chừng bốn tháng rồi, chỉ là nương nương quá gầy yếu nên bụng không lộ rõ."
Bốn tháng, tên thám tử nói A Nguyệt vốn sẽ không bị giam lỏng.
Lâm Minh Châu bày mưu hãm hại A Nguyệt, A Nguyệt biết có gian dối nhưng vẫn đi. Sau đó bị vu oan là đã đẩy Lâm Minh Châu xuống nước rồi bị giam trong cung.
Bây giờ nghĩ lại, hẳn là A Nguyệt biết mình đã mang thai, muốn tạm thời tránh mặt trong cung để bảo vệ đứa bé.
Chỉ là nàng không ngờ lòng người hiểm ác, dù đã bị giam lỏng vẫn không thể thoát khỏi những âm mưu toan tính đó.
Thị nữ lúc này mang đến tin tức, Cố Vân Trạch đã đến phủ Tướng quân.
Ta bảo Song Nương kiểm tra kỹ càng thêm, còn mình thì trực tiếp đi đến đại sảnh.
Vừa đến đại sảnh, Cố Vân Trạch đã vội vàng đón ta.
"A Lê, sao nàng không về Thụy Vương phủ mà lại ở phủ Tướng quân này làm gì?"
Ta trực tiếp kề kiếm vào cổ Cố Vân Trạch, chất vấn.
"Cố Vân Trạch, ai cho phép giam giữ thám tử trong kinh của ta?"
Cố Vân Trạch giật mình, quát lớn.
"Tô Ngôn Lê, nàng đang làm gì vậy? Hứa Truy Nguyệt kia tư thông với người ta, để nàng biết thì sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Chẳng lẽ nàng muốn vì nàng ta, không màng sự an nguy của biên cương mà bỏ mặc mấy chục vạn tướng sĩ này sao?"
Ta siết chặt thanh kiếm, không nói gì.
Giọng Cố Vân Trạch dịu lại đôi chút, y ôn tồn nhìn ta nói.
"Lúc này là Hứa Truy Nguyệt sai, huynh trưởng nhìn vào tình nghĩa ngày xưa, chịu hạ táng nàng ta theo nghi lễ của Hoàng hậu đã là đại ân rồi. Nàng hà tất phải vì nàng ta, mà tổn thương tình nghĩa phu thê bao năm của chúng ta?"
Y nói tiếp, "Hôm nay Minh Châu còn đặc biệt đề nghị, mở một yến tiệc mừng công cho nàng. Nàng đi tham dự, cũng coi như là xin lỗi cho hành động vô lễ hôm nay đi."
Ta nhìn chằm chằm vào mắt Cố Vân Trạch, lửa giận trong lòng từ từ tích tụ.
"Yến tiệc mừng công này, rốt cuộc là vì ta… Hay là để cho Lâm Minh Châu có thể được bách quan tiếp nhận?"
Tình cảm của ta và A Nguyệt sâu đậm thế nào, toàn bộ triều đình đều rõ hơn ai hết.
Hiện nay triều Lương không có tướng tài, chỉ dựa vào một mình ta chống đỡ, nếu ta cố ý đối đầu với Lâm Minh Châu, khó tránh khỏi những kẻ hủ nho trong triều sẽ nhân cơ hội tấu lên tội của Lâm Minh Châu.
Ngược lại, nếu ta tham dự yến tiệc mừng công lần này, việc bất hòa giữa ta và Lâm Minh Châu sẽ chỉ là một lời đồn vô căn cứ.
Bị ta chặn họng, Cố Vân Trạch thở dài.
"A Lê."
"Nàng là bằng hữu của Hứa Truy Nguyệt thì không sai, nhưng nàng cũng là thê tử của ta và là thần tử của huynh trưởng."
"Vua là cương của thần, phu là cương của thê, đạo lý này chẳng lẽ nàng còn không hiểu sao?"
"Nàng không phải đã từng nói, không muốn để ta phải khó xử sao?"
Nhìn ánh mắt thâm tình của Cố Vân Trạch, trong lòng ta lại dâng lên một nỗi ghê tởm tột độ.
Năm xưa khi ta gả cho Cố Vân Trạch, không biết bao nhiêu người cười chê ta không biết lễ nghi, thô lỗ bất nhã, mỉa mai Cố Vân Trạch vậy mà lại chọn nghe lời một nữ tử như ta.
Ta thấy y khó xử, chủ động cởi bỏ chiến bào thay xiêm y đỏ, ép mình học những lễ nghi vô vị đó, từng chút một uốn nắn bản thân trở thành một Thụy Vương phi đạt chuẩn trong mắt mọi người. Y cảm động vô cùng, thề sẽ cho ta hạnh phúc.
Nhưng hiện thực lại là, y vì Lâm Minh Châu, hết lần này đến lần khác thiên vị, thậm chí trở thành đồng phạm hại chết A Nguyệt.
Y đã quên lời thề của mình, cũng quên đi ơn cứu mạng của A Nguyệt.
Ta buông lỏng kiếm, cụp mắt xuống che đi sự điên cuồng nơi đáy mắt, lên tiếng nói.
"Được, ta sẽ đi yến tiệc mừng công."
Cố Vân Trạch sẽ không biết được.
A Nguyệt là người bạn duy nhất của ta, cũng là gông xiềng duy nhất trên thế gian có thể kiềm chế ta.
Bây giờ gông xiềng đã không còn, một kẻ điên không ai có thể chế ngự như ta, ngay cả nhà cửa, đất nước cũng có thể hủy diệt.
Huống chi chỉ là một Lâm Minh Châu bé nhỏ?
...
Trong cung yến, lòng người muôn hình vạn trạng.
Lâm Minh Châu mặc một thân cung trang lộng lẫy, bưng chén rượu đến trước mặt ta.
"Tô tướng quân đại thắng trở về, bổn cung đặc biệt kính Tô tướng quân một chén. Nay Tô tướng quân đã trở về, cũng nên an tâm nghỉ ngơi, cùng Thụy Vương làm một đôi vợ chồng ân ái."
Trong phút chốc, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía ta và Lâm Minh Châu.
Lời nói của Lâm Minh Châu thật thú vị, không chỉ muốn bách quan chứng kiến ta và nàng ta không có mâu thuẫn, mà còn muốn đoạt lấy binh quyền của ta.
Ta không nhận lấy chén rượu, chỉ tự mình nói.
"Lời của Lâm tiểu thư, là ý của Hoàng thượng hay là ý của Thụy Vương?"
"Hay là, chỉ là ý muốn đơn phương của nàng ta?"
Lời này vừa ra, không khí lập tức trở nên căng thẳng. Cố Vân Tiêu đứng thẳng dậy, nguy hiểm nhìn ta.
"Nghe ý của Thụy Vương phi, là không muốn giao binh quyền?"
Ta giận đến bật cười, trở tay rút ra một thanh chủy thủ, kề vào người Lâm Minh Châu.
"Không chỉ là binh quyền, mà mạng của tiện nhân này, ta cũng muốn lấy đi!"