Dị Giới Dược Sư

Quyển 5 - Chương 102: Phá lãng

Chỉ còn lại một ngày trước khi cuộc thi bắt đầu, Mộ Dung Thiên cũng không có dự định tu luyện thêm. Dù sao thì việc trải qua một thời gian dài chịu đựng sự quá tải về cả hai mặt tinh thần và thể xác cũng là một việc không dễ dàng gì, vì thế nên hắn rất cần được nghỉ ngơi. Hơn nữa, hắn còn một việc rất quan trọng phải làm, đó là đi mua khôi giáp.

Lúc bình thường, Mộ Dung Thiên cũng được công hội phát cho mấy bộ khôi giáp, nhưng chỉ là những bộ làm bằng da thú và thuộc loại thấp kém nhất. Đối với những chiến sĩ mới vào nghề thì loại khôi giáp hạng nhẹ này rất thích hợp cho họ, vì lực phòng ngự của chúng cũng hơi mạnh một chút. Còn nếu như sử dụng khôi giáp quá nặng nề thì đối với những người có lực lượng yếu như họ, tất sẽ trở thành gánh nặng, và trong lúc chiến đấu, nói không chừng còn bị phản tác dụng nữa là khác.

Mộ Dung Thiên vốn là người của địa cầu nên không hứng thú lắm với các loại khôi giáp. Nếu không phải do học viện bắt buộc hoặc là trong thời gian huấn luyện, thì hắn chỉ ăn mặc giản dị cho khỏe. Tuy nhiên, trong ngày thi đấu quan trọng như vậy thì ăn mặc kiểu đó không hợp thời. Chỉ cần được trang bị đầy đủ thì thực lực của một chiến chức giả sẽ được thăng tới cảnh giới cao hơn, mà trong lúc chiến đấu với ma thú thì sinh mạng cũng được bảo đảm an toàn hơn vài phần. Hiển nhiên là tác dụng của những bộ trang bị tốt thật không thể xem thường được.

Về việc nên mua sắm loại khôi giáp nào cho thích hợp với những đặc điểm của bản thân thì Mộ Dung Thiên cũng không rõ lắm. Những người thuộc chức nghiệp khác đều có đặc điểm không giống với lĩnh vực ma chiến sĩ, e rằng có hỏi cũng như không. Vì thế Mộ Dung Thiên mới tính đến hỏi ý kiến của Bố Luân Đặc, lão có kinh nghiệm phong phú, lại cũng là lĩnh vực ma chiến sĩ nên chắc sẽ có những đề nghị thích hợp với hắn hơn.

Tuy nhiên, khi Mộ Dung Thiên đến trước cửa phòng làm việc của Bố Luân Đặc thì lại có chút do dự, vì hắn cho rằng lão đang bận rộn lo lắng cho cuộc thi đấu ngày mai đến tối tăm mặt mũi, tựa như kiến bò trên chảo nóng, vậy mà mình lại đi quấy rầy lão thì có vẻ không được tốt lắm. May thay, Mộ Dung Thiên cũng không phải do dự lâu hơn nữa, vì Bố Luân Đặc đã nhìn thấy hắn, đồng thời lại còn đưa tay ngoắc hắn vào:

- La Địch, may quá, ngươi đến rồi. Ta cũng đang muốn đi tìm ngươi đây.

Mộ Dung Thiên bước vào phòng và hỏi:

- Bố Luân Đặc viện trường, ngài tìm ta có chuyện gì vậy?

Bố Luân Đặc vẫn vừa giải quyết tư liệu, vừa nói:

- Ngày mai cuộc thi sẽ bắt đầu rồi. Ta thấy hình như ngươi chưa có một bộ khôi giáp nào cho ra hồn, có phải không? Như vậy là không ổn đâu đấy.

Mộ Dung Thiên thầm nhủ: "Thật là vừa khéo!" Nghĩ vậy, hắn liền nói:

- Viện trưởng, hôm nay ta đến để xin ngài chút ý kiến, với tình trạng của ta như bây giờ thì nên sử dụng loại khôi giáp nào là hay nhất? Nhuyễn giáp hay ngạnh giáp? Khinh giáp hay trọng giáp?

Bố Luân Đặc cười ha hả, rồi nói:

- Ngươi không cần lo lắng. Ta đã sớm chuẩn bị thật tốt cho ngươi hết rồi. Cho dù có tiến bộ nhanh chóng, nhưng dù sao ngươi cũng là một tân sinh, nên còn thiếu kinh nghiệm thực chiến rất nhiều. Đến khi phải quyết đấu với cao thủ, chỉ cần một chút bất cẩn thôi thì sẽ rước lấy thảm bại ngay. Nếu như ngươi sở hữu một bộ khôi giáp tốt, vậy thì ít nhất cũng tăng thêm được vài phần thắng. Vì ngươi là tân sinh mà học viện chúng ta có nhiều kỳ vọng nhất, nên ta đương nhiên phải đặc biệt chiếu cố đến rồi.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì thích chí quá mà bật cười thành tiếng, được viện trưởng đích thân chuẩn bị khôi giáp cho, thì hẳn là nó phải rất tốt chứ không còn gì nghi ngờ nữa. Việc này thật đúng là "tặng than hồng trong mùa đông giá rét" đây mà.

Sau khi cười xong, lão liền lâm râm đọc mấy lời gì đó, rồi trên tay liền thấy xuất hiện một bộ khôi giáp màu xám được gấp gọn gàng. Bộ khôi giáp ấy không có chút hoa lệ nào, mà chất liệu làm nên nó cũng không hề phát sáng lòe loẹt như kim loại, trông nó cũng rất giống với bộ dạng của Bố Luận Đặc vậy, tức là không có một điểm nào bắt mắt cả. Bố Luân Đặc rũ bộ khôi giáp ra, rồi đắc ý hỏi:

- Ngươi thấy thế nào?

Mộ Dung Thiên cẩn thận quan sát một lát, rồi phán gọn lỏn:

- Ngoài dáng vẻ quê mùa thô sơ ra thì trông nó cũng không tệ.

Vừa nói, hắn vừa cảm thấy rất thất vọng, xem ra bộ khôi giáp này so với bộ mà Chiến Sĩ công hội đã phát cho mình cũng không khá hơn bao nhiêu.

Bố Luân Đặc nghe vậy thì suýt chút nữa là té ngửa ra đất, lão nói:

- Ngươi thật là không biết xem hàng mà, đây là Hoạt động giáp. Đối với những loại khôi giáp khác, tuy các bộ phận của chúng cũng được hoạt động tự do, nhưng ít nhiều gì cũng gây ảnh hưởng đến động tác của người sử dụng, những loại đó được gọi là Tử giáp. Nhưng còn Hoạt động giáp thì lại khác hẳn, ngoài việc gấp xếp thoải mái ra thì các bộ phận của nó cũng được co duỗi rất tự nhiên, khi mặc vào thì cũng chẳng khác gì với mặc đồ vải là bao. Mà điểm quý hiếm hơn chính là chất liệu của nó được làm bằng da cá Khánh Lan ở vùng eo biển Bạo Phong. Da của loại quái ngư đó có sức phòng ngự rất tốt, hơn nữa lại rất trơn tru, mỗi khi vũ khí đánh vào nó thì sẽ dễ dàng bị trượt đi và lệch khỏi cơ thể. Da Khánh Lan ngư chính là một trong những vật liệu tốt nhất để chế luyện nhuyễn giáp, chỉ có điều là sau khi chúng chết đi thì để lại rất ít vật liệu để chế khôi giáp, thông thường đều bị biến thành linh khí, trong một vạn con thì cũng chưa chắc đã có thể giữ lại được một ít da cá. Năm xưa khi ta ở tại eo biển Bạo Phong để tu luyện thuật quân bình linh khí và Bạo Phong Tuyệt Sát, lúc đó không biết đã giết biết bao nhiêu là Khánh Lan ngư thì mới có đủ vật liệu để chế luyện khôi giáp đấy. Đối với một ma chiến sĩ tuy có linh lực thấp nhưng mà trình độ điều khiển và vận dụng linh lực lại cực cao như ngươi, thì bộ khôi giáp này quả thật chẳng khác nào được làm ra cho ngươi vậy.

Mộ Dung Thiên gãi gãi đầu, cười ngượng:

- Thì ra là như vậy, nghe hay quá.

Bố Luân Đặc đảo quanh đôi mắt, rồi nói:

- Đâu có chỉ nghe hay thôi như vậy chứ, mà phải là rất, rất tốt ấy chứ. Bộ khôi giáp này có tên là "Phá Lãng", nó là vật ta yêu thích nhất trong những năm còn trẻ tuổi đấy.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì ngại ngùng nói:

- Viện trưởng, ngài giữ lại đi, ta làm sao có thể lấy nó đi được chứ.

Bố Luân Đặc đáp:

- Không sao, sức phòng ngự của nó có thể được xem là ngang tầm cỡ với bọn ta, mà kích cỡ của nó lại khá nhỏ, nên dù có mặc lên người thì cũng không thấy khác lạ là bao. Vì thế nên mới tặng cho ngươi, hãy nên ra sức dành vinh quang về cho bổn học viện.

Tuy nói vậy, nhưng trong mắt lão lại thoáng hiện lên nét mơ màng, nhớ lại bộ khôi giáp này đã theo bầu bạn với mình từ thuở thiếu thời cho tới ngày nay, từng trải qua bao sóng gió, và nó cũng đã cùng trưởng thành với lão nên tất nhiên là tình cảm sâu đậm, thật chẳng khác nào một vị bằng hữu lâu năm vậy.

Sau khi vỗ nhẹ hai cái lên bộ khôi giáp, tựa như là thay cho lời từ biệt, Bố Luân Đặc nhanh chóng nhét nó vào tay Mộ Dung Thiên. Dù sao thì khôi giáp chỉ có thể phát huy tác dụng tốt nhất ở trên chiến trường mà thôi, chứ không phải là nằm lặng lẽ ở trong Không Gian giới chỉ, vì như vậy thì quá ủy khuất cho nó đi.

Mộ Dung Thiên tiếp lấy "Phá Lãng", hắn thấy ở nơi vị trí của trái tim có đính một viên lam ngọc rất đẹp, bên trong viên ngọc đó lại không ngừng có hơi nước bốc lên, trông rất giống như cá thổi hơi ra ngoài vậy; và đó cũng là điểm đẹp và khác lạ nhất ở trên bộ khôi giáp này, còn toàn bộ những nơi khác thì đều mang một lớp vảy màu xám rất tầm thường. Mộ Dung Thiên chỉ vào khối ngọc và hỏi:

- Viện trưởng, vật này có ích lợi gì không vậy?

Bố Luân Đặc gật đầu đáp:

- Nó chính là tinh hạch của Khánh Lan ngư đấy, so với da của quái ngư còn hiếm hơn rất nhiều, vậy mà ta may mắn có được một viên. Da của Khánh Lan ngư tuy là một vật chết, thế nhưng ở một mức độ nào đó thì nó cũng có sinh mệnh, còn linh hồn của nó thì chính là viên tinh hạch này đây. Chỉ cần sau khi thành lập triệu hoán khế ước rồi, nếu lỡ ngày sau có vô ý làm mất hoặc là bị đánh cắp thì cũng có thể triệu hoán trở về được. Hơn nữa, nếu như nó bị thương tổn mà không quá nặng, thì nó sẽ còn có thể tự chữa trị cho mình nữa.

Nghe Bố Luân Đặc kể ra những ưu điểm kỳ lạ của "Phá Lãng" rồi, đến lúc này Mộ Dung Thiên mới ý thức được bộ khôi giáp này là một món bảo vật quý đến cỡ nào. Hắn bất giác siết chặt hai tay lại rồi hỏi:

- Viện trưởng, ngài cho ta thật hả?

Bố Luân Đặc phì cười:

- Ta đã nói ra rồi, chẳng lẽ còn đổi ý hay sao? Hơn nữa, ta đã giải trừ triệu hoán khế ước với Phá Lãng, chỉ cần sau khi ngươi lập khế ước mới với nó, vậy thì ngươi sẽ là vị chủ nhân kế tiếp của nó. Sau này bất luận là ai cũng đừng hòng lấy đi nó từ trên tay ngươi, vì nó là một bộ khôi giáp còn trung thành hơn cả một con sủng vật trung thành nhất trên đời nữa kia.

Sau đó, Bố Luân Đặc liền dạy cho Mộ Dung Thiên cách làm sao để thành lập triệu hoán khế ước, để hắn có thể tiến hành nghi thức cho Phá Lãng nhận chủ lần thứ hai.

oooOooo

Lúc Mộ Dung Thiên rời khỏi phòng làm việc của viện trưởng, trên người hắn tuy đã có mặc Phá Lãng nhưng lại không hề có vẻ nặng nề hay bất tiện nào, mọi hành động vẫn chẳng có chút gì thay đổi. Bộ khôi giáp đó quả thật là nhẹ như không vậy. Lời của Bố Luân Đặc nói rất đúng, khi mặc Phá Lãng vào thì chẳng khác nào y phục bằng vải vậy, nó hoàn toàn có thể co duỗi tự nhiên và cũng không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nhỏ nào tới mọi hoạt động của người mặc nó. Lúc này hắn lại thầm nghĩ, phải chi có được bộ khôi giáp này sớm thì mấy ngày trước đâu có bị Bích Dạ ngược đãi đến chết đi sống lại như vậy đâu chứ. Những nghĩ thì nghĩ vậy, chứ nếu trong lúc huấn luyện mà có mặc khôi giáp thì hiệu qủa cũng sẽ bị giảm đi nhiều. Tuy rằng Bích Dạ có phần tàn nhẫn vô tình, nhưng điều đó lại rất hữu hiệu và có ích đối với hắn. Ở tại địa cầu, các đặc chủng binh trong quân đội cũng đều phải thụ huấn nghiêm khắc và tàn khốc như vậy, vì chỉ có như thế thì mới giúp cho họ trở thành mạnh mẽ trong một thời gian ngắn được.

Cả ngày hôm nay Mộ DungThiên chỉ luyện Linh lực chu thiên vận chuyển thuật theo như thường lệ, mỗi ngày bắt buộc ít nhất là một lần, thời gian còn lại trong ngày thì để nghỉ ngơi điều dưỡng tinh thần và thể xác. Đến tối thì hắn lại cùng Khiết Tây Tạp nói chuyện phiếm để giết thời gian, tuy nhiên, chưa trò chuyện được bao lâu thì hắn lại trở về giường của mình nghỉ ngơi, và tối nay cũng là lần đi ngủ sớm nhất kể từ khi Mộ Dung Thiên lập chí phải tu luyện khắc khổ cho tới nay.

Thế nhưng khi nằm trên giường rồi thì hắn lại không ngủ được. Ngày thường cứ hễ đặt lưng xuống giường là Mộ Dung Thiên đã đi gặp Chu công ngay, vậy mà hôm nay hắn lại bị mất ngủ, hai mắt mở to nhìn trần nhà và không có cách nào để chìm vào giấc ngủ cho được. Bầu không khí đêm nay ở trong học viện rất yên tĩnh, nó nặng nề cứ như là khoảng thời gian trước cơn giông bão vậy, thật khiến người ta không tài nào thở được.

Bắt đầu từ mai trở đi, khi đã bước lên đài thi đấu rồi, chỉ cần có thể đánh thẳng một mạch tới trận chung kết, vậy thì hắn sẽ có thể phô bày thực lực chân chính của mình ở ngay trước mắt hàng ngàn hàng vạn người dự khán rồi. Sau khi trải qua mấy tháng như mộng như ảo, ngay cả Mộ Dung Thiên cũng cảm thấy khó tin được vào những gì đã xảy ra. Không ngờ mộng tưởng trở thành cường giả của hắn lại đến nhanh như vậy. Ngày mai sẽ là khởi điểm mới cho mọi lý tưởng và mục tiêu của hắn! Cũng từ mai trở đi, hắn sẽ không còn là một khán giả ở trên cái sân khấu rộng lớn là Thần Phong đại lục này nữa. Nghĩ tới đây, Mộ Dung Thiên lại nhớ tới một câu danh ngôn ở địa cầu: Sóng gió đến càng lớn thì sức người sẽ càng mạnh.

Hết

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất