Dị Giới Dược Sư

Quyển 9 - Chương 185: Truyền tin

Trong lòng mọi người đều cảm thấy bất mãn, nhất là mấy người có thực lực thấp hơn đều thầm nghĩ: "Con bà nó, ngươi và Tân Địch Á đều là hải liệp dũng sĩ cấp 1, đáng lẽ phải đi cùng với người có thực lực kém hơn mới đúng, vậy mà tiểu tử ngươi còn muốn hai người mạnh nhất đi chung với nhau, rõ ràng là muốn mượn dịp này để tán giá đây mà.

Ý đồ của Tạp La đều bị mọi người soi thấu, nhưng không ai lại vạch trần nó ra, vì ai cũng biết gã rất nhỏ mọn, mà lòng báo thù cũng rất mạnh, chỉ sợ sau này khi đi săn hải thú cấp cao thì gã sẽ không giúp đỡ, vậy thì rất phiền phức.

Thấy không có ai phản đối, Tạp La tưởng rằng quyết định của gã đã thành định cuộc, nên lúc này đang rất đắc ý, không ngờ Tân Địch Á đã lạnh lùng thốt:

- Một mình ta cũng đủ rồi. Tạp La, ngươi cùng đi với Phất Lợi đi. Lực lượng của ngươi rất mạnh, nếu như gặp phải tình huống ngoài ý liệu, vậy thì cũng có thể giúp đỡ cho y phần nào.

Phất Lợi là dũng sĩ số 9 của tổ 168. Bởi vì chức nghiệp của Tân Địch Á là Chi phối giả, dựa theo quy định của chính phủ, mỗi tổ phải có ít nhất là một người, do đó mà số 9 như hắn lại trở thành dũng sĩ thấp nhất của tổ.

Tạp La hoảng hốt:

- Nhưng mà.....

Tân Địch Á cắt ngang lời gã:

- Không có nhưng nhị gì hết, ta là tổ trưởng, mọi người cứ quyết định như vậy đi. Hơn nữa, hôm nay đã bắt đầu chính thức hải liệp, trong lúc thi hành nhiệm vụ, mong các người gọi ta là tổ trưởng.

Tạp La bị đụng phải cái đinh, ngượng ngùng nói:

- Phải, phải, Tân Địch....à....tổ trưởng.

- Còn những thành viên khác, số 3 đi với số 7, số 4 đi với số 5, số 6 đi với số 8. Ta nghĩ như vậy cũng công bình rồi, mọi người còn ai có ý kiến gì không?

Số thứ tự biểu thị cho đẳng cấp của hải liệp dũng sĩ, trong lúc thi hành nhiệm vụ, ngoài tổ trưởng ra thì những thành viên khác đều cứ theo số thứ tự mà xưng hô, chứ không gọi theo chức nghiệp hay danh hiệu. Xem ra rất giống với phong cách của binh đội đặc chủng của Địa cầu vậy. Bởi vì cách xưng hô này tương đối đơn giản, nhất là khi gặp phải tình huống khẩn cấp, gọi tên không nhanh bằng gọi số hiệu.

Đám người Mộ Dung Thiên vốn dĩ xem gã không thuận mắt, nay thấy gã bị bỉ mặt thì trong lòng ai nấy đều rất khoái chí, nên làm sao có thể phản đối được. Mọi người đều yên lặng không nói gì, như vậy cũng cùng nghĩa với đồng ý.

Tạp La tức giận đến nghiến răng ken két. Có thể Tân Địch Á quả thật vì sự an toàn của các tiểu tổ mà an bài như vậy, hoặc cũng có thể vì muốn tránh né gã cũng nên. Da mặt của gã dù sao cũng không đủ dầy để tiếp tục bàn cãi nữa, huống chi thân gã là tổ viên, nhất định phải phục tùng mệnh lệnh của thượng cấp, do đó mà gã bất đắc dĩ phải gật đầu, nói:

- Được thôi!

Lúc này Nhâm Sử Ni đột nhiên lên tiếng:

- Tân Địch Á tổ trưởng, ta xin có một thỉnh cầu nho nhỏ. Xin tổ trưởng cho phép số 5 ta hợp cùng số 3 Đan Ni Tư thành một tổ.

Tân Địch Á hơi ngạc nhiên, hỏi:

- Số 5, các hạ có thể cho ta một lời giải thích thỏa đáng chăng?

- À, việc này có liên quan đến chủng tộc và chức nghiệp. Bởi vì thật ra, nếu theo quyết định của ngươi thì ta cùng với số 4 cung tiễn thủ Bồi Đinh Mật hợp thành một tổ. Với chức nghiệp của bọn ta thì lực phòng ngự rất thấp, mà số 7 Dã Man nhân Đãi Lạc Lục thì khả dĩ có thể bù đắp cho điểm này. Đây là việc mà ta không thể làm được.

Tân Địch Á hơi suy nghĩ một lúc, rồi nói:

- Đề nghị đó rất tốt. Đây là lần đầu tiên ta tham gia hải liệp, nên kinh nghiệm vẫn chưa đủ. Nếu có chỗ nào chưa chu toàn, mong chư vị đóng góp ý kiến nhiều hơn.

Tuy Tân Địch Á không có hứng thú với hải liệp, mà tính cách cũng lạnh lùng, nhưng đối với sự an toàn liên quan đến tính mạng của các tổ viên, nàng quả thật rất quan tâm.

Bồi Đinh Mật và Đãi Lạc Lục cũng đều gật đầu tán thành ý kiến nọ, còn Mộ Dung Thiên tuy biết lời của Nhâm Sử Ni cũng có lý, nhưng hắn lại cảm thấy có ý đồ gì đó ẩn tàng ở bên trong. Lúc mới gặp mặt thì hắn đã cảm thấy gã không phải là người đơn giản, nhưng lúc này cũng không lên tiếng phản đối, trong lòng chỉ thầm cảnh giác hơn mà thôi.

Sau khi phân nhóm xong, mọi người liền chia nhau hành động, rồi rẽ đi nhiều hướng khác nhau để tìm kiếm tung tích của hai loại hải thú trong nhiệm vụ kỳ này. Hải khu cực kỳ rộng lớn, địa phương nào càng cách xa Á Lan Đặc Đế Tư thì càng rộng lớn hơn. Sau khi thi triển khinh thân thuật một thời gian, cơ hội chạm trán những thành viên của tổ khác đã trở nên hiếm hoi, kế đó hai người lại cưỡi Ngự Lãng lộc do ban tổ chức hải liệp phân phối chạy thêm một lúc nữa, trên đại dương mênh mông nhanh chóng chỉ còn lại Mộ Dung Thiên và Nhâm Sử Ni hai người.

Mộ Dung Thiên cười ha hả, nói:

- Số 5, ngươi là thích khách, chắc khinh thân thuật rất khá phải không?

Nhâm Sử Ni khiêm tốn đáp:

- Cũng không tệ, chỉ có thể coi như là thường thường thôi.

Mộ Dung Thiên đảo mắt một vòng, nói:

- Vừa khéo ta cũng có chút tự tin với khinh thân thuật, hay là chúng ta đọ thử một phen, ngươi nghĩ sao?

Nhâm Sử Ni xua tay, nói:

- Số 3, ngươi là dũng sĩ hải liệp cao cấp, so với ta còn cao hơn hai bậc, tất nhiên là ta không thể sánh bằng rồi. Ta nghĩ không được đâu.

Mộ Dung Thiên cười nói:

- Không sao đâu, chúng ta chỉ thi đua trong tình hữu nghị thôi, để sau này nếu cần thiết thì sẽ có thể phối hợp tốt với nhau ấy mà.

Nhâm Sử Ni đưa đẩy thêm vài câu, sau đó thấy từ chối không được, liền đồng ý:

- Được rồi, vậy thì ta cứ ráng xem sao.

Thế rồi hai người nhảy xuống lưng nai, đặt chân trên mặt nước, sau đó vỗ vào mông nai một cái cho chúng chạy đi, đợi một phút sau, Mộ Dung Thiên chỉ vào mấy con nai trước mặt rồi nói:

- Lấy tụi nó làm chuẩn, chúng ta cứ đuổi đến đó. Mong số 5 ngươi hãy ra hết sức, có như vậy thì sau này trong lúc chiến đấu mới có lợi.

Nhâm Sử Ni gật đầu:

- Được!

- 3, 2, 1....Đi.

Sau khi đếm ngược mấy tiếng, hai người cùng lúc chạy đi, Mộ Dung Thiên cố tình chạy chậm lại một chút, giữ khoảng cách tụt hậu chừng năm, sáu thước để tiện quan sát gã, mong rằng thông qua khinh thân thuật của gã để nhìn ra chút ít manh mối. Mỗi một thành viên của một gia tộc nào đó, hoặc là những kẻ thừa kế của những người nổi danh thường đều có khinh thân thuật đặc biệt. Tất cả những phương thức để vận kình cho bản thân chạy đi hay dừng lại đều khác với người ta, trong lúc thi triển sẽ để lộ ra những điểm đặc biệt đó. Cũng giống như cách bước đi của mỗi người đều khác nhau vậy, trên thực tế thì khi một người bước đi đều có tầng suất và tập quán khác nhau, chỉ có ai tập trung chú ý thì mới nhận ra được những điều đó, bằng không thì không dễ gì phát hiện ra được. Tuy nhiên, Mộ Dung Thiên là một dược sư có chỉ số quan sát (vi quan độ) cực cao, gần như là biến thái luôn, và hắn chính là một cao thủ trong nghề, do đó mà xúc giác của hắn cực kỳ mẫn tuệ.

Mộ Dung Thiên tính toán không sai, chỉ tiếc là cho đến khi vượt qua đám hải lộc, cuộc đua đã kết thúc mà hắn vẫn không nhìn ra được chút gì khả nghi. Mộ Dung Thiên thu lượm tư liệu của hầu hết các đại gia tộc và các võ giả trứ danh của Tát La, có thể nói hắn đối với đặc điểm về võ kỹ của các nhà đều biết được ít nhiều, thế nhưng trong ấn tượng lại không hề có môn khinh thuật nào tương tự như của gã cả.

Lẽ nào mình đã phán đoán sai và đã quá lo xa? Xem ra có lẽ là vậy rồi, Mộ Dung Thiên tự cười nhạo mình, rồi rượt theo Nhâm Sử Ni và nói:

- Số 5, ngươi thật là lợi hại, ta cam bái hạ phong.

Nhâm Sử Ni vẫn rất khiêm tốn, nói:

- Đâu nào, số 3, tại ngươi còn ẩn tàng thực lực, cố ý nhường cho ta đấy thôi, có phải không, La Địch tiên sinh?

Mộ Dung Thiên cười xòa:

- Nào có..........

Rồi sắc mặt của hắn đại biến:

- Ngươi........ngươi vừa nói cái gì?

Nhâm Sử Ni tươi cười:

- La Địch tiên sinh, ta nói là ngươi nhường ta thôi, không đúng sao?

Sắc mặt của Mộ Dung Thiên chợt sa sầm lại, tựa như mây đen vần vũ trước cơn giông tố vậy:

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Hắn lập tức ngấm ngầm đề tụ linh lực, bàn tay bất giác cũng nắm chặt lại. Cái thân phận kia của hắn là bí mật tuyệt đối không thể để người ngoài biết được. Nếu phải giết người diệt khẩu, thì cùng lắm hắn sẽ bảo là Nhâm Sử Ni trong lúc thi hành nhiệm vụ đã gặp phải tai nạn "ngoài ý muốn" mà bỏ mình thôi. Cùng lúc đó, đám hải lộc có khứu giác mẫn tiệp hình như cảm nhận được nguy hiểm nên bắt đầu cuống cuồng lên, chúng có vẻ như đang kinh hoàng bất an vậy.

Nhâm Sử Ni cũng cảm nhận được sát khí đằng đằng của Mộ Dung Thiên, nhưng gã vẫn thản nhiên nói:

- La Địch tiên sinh, không cần phải khẩn trương. Ta không có ác ý đâu, nếu không thì đã không tìm cơ hội để được tách riêng một nơi với người rồi.

Sắc mặt của Mộ Dung Thiên vẫn âm trầm bất định, hắn khó có thể xác định được thực hư, nên trong lòng cấp tốc phân tích.

Có hai loại khả năng sẽ xảy ra. Một là như gã nói, quả thật không có ác ý. Nếu như hai bên đối đầu nhau, giả như gã là người yếu kém hơn mình, vậy thì đã không dại dột mà đơn thương độc mã ở riêng một chỗ với mình. Nhưng ở Tát La này, ngoài mấy người Lộ Thiến ra thì còn có bằng hữu nào biết được chân diện mục của mình nữa đâu?

Thứ hai, có thể là địch nhân do Cát Tư hoặc các thương nhân khác tại Tát La phái đến, người này phải có thực lực rất mạnh, nên mới muốn mượn cơ hội này để diệt trừ mình một cách vô thanh vô tức đây.

Bàn tay vừa thả lỏng của hắn lại nắm chặt lần nữa, không biết là nên tin lời gã nói, hay vẫn duy trì lòng cảnh giác cao độ mới đúng.

- Ha ha ha ha......

Nhâm Sử Ni đột nhiên cười lớn. Trước ánh mắt kinh ngạc của Mộ Dung Thiên, khuôn mặt và thân thể của gã chợt biến ảo. Mộ Dung Thiên cả kinh, đấy không phải là một tuyệt kỹ biến thân của Long vương sao? Nhưng hắn không dám tin người này chính là Long vương, bởi vì ông ta không biết thân phận thật sự của hắn, nhưng ngoài ông ta ra thì còn ai có thể biết được môn tuyệt kỹ không thể tưởng tượng nổi này nữa chứ?

Mộ Dung Thiên không ngừng đổ mồ hôi lạnh, bản lãnh đó thật là quá đáng sợ, từ nay về sau mình lại càng phải đặc biệt chú ý nhiều hơn mới được. Cũng may là mỗi một người đều có hành động cử chỉ và lời nói riêng biệt đặc trưng, nên người quen rất dễ nhận ra, kẻ khác muốn mạo nhận thì cũng khó lòng che giấu nổi, bằng không thì kẻ xấu muốn mạo nhận mình, tùy thời hóa thân làm bằng hữu thân thiết rồi tiến hành ám sát, như vậy thì sẽ rất khó lòng mà phòng bị nổi.

- La Địch lão đệ, ngươi không nhận ra ta sao?

Trong tiếng nói khá quen thuộc, khuôn mặt của gã thích khách dần dần biến thành bộ mặt xấu xí hom hem, niên kỷ ít nhất cũng lớn hơn gấp đôi, tướng mạo toàn thân cũng hầu như không giống trước, chỉ có ánh mắt thì vẫn trước sau như một, vẫn là ánh mắt hèn mọn như vậy.

- Phỉ Lợi Phổ tiên sinh!

Mộ Dung Thiên vừa vui mừng vừa cả kinh gọi đích danh thân phận thật sự của đối phương. Y chính là sắc đạo, người mà hắn đã làm quen được trong cuộc tỷ võ của học viện lúc trước.

- Trời à, Phỉ Lợi Phổ tiên sinh!

Mộ Dung Thiên lộ vẻ vui mừng, nhưng vẫn chưa thả lỏng cảnh giác. Tuy giữa hai người có mối giao tình khá tốt, hơn nữa ông ta còn nhận Lộ Thiến là muội muội, và lại còn tặng mình đôi bao tay giúp đề thăng linh lực cực nhanh và còn tặng cho Lộ Thiến Mục côn lạp khắc tinh hạch ma hành, có công hiệu rất quan trọng đối với Nghĩ linh sứ, hai món bảo bối ấy đều do ông ta nhiệt tâm tặng cho. Thế nhưng hôm nay mình đã thành giặc phản quốc, giữa quan hệ cá nhân và đại nghĩa quốc gia, bên nào trọng yếu hơn cũng có thể biết được. Do đó mà Mộ Dung Thiên vẫn không thể xác nhận được sắc đạo rốt cuộc là bạn hay thù nữa.

Phỉ Lợi Phổ cảm khái nói:

- La Địch lão đệ, ngươi đã lão luyện hơn trước nhiều lắm. Cho đến lúc này mà vẫn đề phòng cẩn thận như vậy. Nhưng ngươi không cần lo lắng, nếu ta thật sự đến đây để giết ngươi thì đã sớm động thủ rồi, đâu cần phải dối trá làm gì.

Mộ Dung Thiên thoáng suy nghĩ một chút thấy lời đó cũng đúng, với thực lực gần đạt đến bậc thánh cấp của lão cùng với khinh thân thuật vang danh thiên hạ, chỉ cần đến được địa phương cách xa binh đoàn một chút thì giết hắn chẳng khó chút nào, dù hắn có muốn trốn cũng không trốn được. Mộ Dung Thiên thở dài một hơi, hai bàn tay đang nắm cũng đều buông ra.

Phỉ Lợi Phổ cười nói:

- Ta chỉ đến đây để truyền tin thôi, nhị vị mỹ nữ có gửi lời nhắn cho ngươi đấy.

Hết

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất