Chương 619: Trịnh Hòa và thiếu nữ Lương gia(1)
Trong thảo nguyên Huyết Sắc, trừ tướng sĩ hai phe bọn họ ra thì còn có bầy sói với số lượng cực lớn, không bao lâu nữa, những thi thể này sẽ bị bầy sói xử sạch.
…
Ở phía đông đế triều Đại Càn, nơi này gần sát biển Vô Tận, đường bờ biển kéo dài mấy chục vạn dặm, từ phía nam chạy thẳng đến phía bắc Đại Càn, tiến vào đế triều Vu Man, vẫn không thấy tận cùng của đường bờ biển.
Đế triều Đại Càn có ba đội hải quân, quanh năm đóng giữ ở biển Vô Tận, không chỉ vì phòng ngự tông môn và nguy hiểm trong biển Vô Tận, mà còn phải thường xuyên chiến đấu với hải quân đế triều Vu Man!
Mặc dù thuyền chiến của đế triều Vu Man kém đế triều Đại Càn một chút, nhưng binh lính Vu Man hung hãn không sợ chết, khí thế hùng hồn.
Cho dù ở biên cảnh đất liền hay ở trong biển Vô Tận, Đại Càn vẫn rất ít khi chiếm được lợi.
Nhưng gần đây, đội hải quân thứ ba dưới trướng Bình Hải hầu lại đánh được một trận thắng lợi không nhỏ.
Đội hải quân thứ ba, hiệu úy Trịnh Hòa thống soái năm chiếc thuyền chiến cỡ nhỏ dưới trướng, tiêu diệt hai mươi chiếc thuyền chiến cỡ nhỏ và một chiếc thuyền chiến cỡ trung của đế triều Vu Man trong biển!
Chiến báo truyền về đội hải quân thứ ba, thậm chí còn kinh động đến Bình Hải hầu!
Hai mươi chiếc thuyền chiến cỡ nhỏ, một chiếc thuyền chiến cỡ trung, đây là một đội gồm năm nghìn quân địch.
Nói cách khác, chính là Trịnh Hòa dựa vào năm chiếc thuyền chiến cỡ nhỏ và một ngàn nhân mã dưới trướng giết chết năm nghìn quân địch, bắt được hai mươi chiếc thuyền chiến cỡ nhỏ và một chiếc thuyền chiến cỡ trung!
Đây là thắng lợi cực kỳ hiếm thấy bên trong đội hải quân thứ ba!
Trong ba đội hải quân của đế triều Đại Càn, đội hải quân thứ ba là yếu nhất, không chỉ trang bị kém, tướng quân không được việc, mà tố chất binh sĩ cũng kém cỏi.
Đã mấy năm chưa tiêu diệt được đội thuyền trên năm nghìn người của đế triều Vu Man rồi!
“Ha ha, đúng là anh hùng xuất thiếu niên! Hẳn là tướng quân Trịnh Hòa còn chưa qua ba mươi tuổi nhỉ? Lại có thể giành được chiến thắng như vậy, tiền đồ không thể đo lường.”
Tại căn cứ của đội hải quân thứ ba, Bình Hải hầu Lương Thương Hải ha ha cười lớn, cực kỳ hài lòng nhìn Trịnh Hòa đứng cách đó không xa.
Lúc này Trịnh Hòa đã chính thức thăng làm phó tướng lục phẩm, dưới trướng thống soái hai ngàn binh lính, mười chiếc thuyền chiến cỡ nhỏ.
Đã có thể được xưng là tướng quân rồi.
“Hầu gia quá khen.”
“Có thể giành được chiến tích như vậy, toàn bộ đều nhờ hầu gia cất nhắc!”
Trịnh Hòa đứng thẳng tắp, khuôn mặt kiên nghị, lúc này đứng trước người Lương Thương Hải, giống như một cây giáo, nhuệ khí ngút trời!
Lương Thương Hải sững sờ, nụ cười trên mặt càng đậm, kể công nhưng không kiêu, người này không đơn giản!
“Từ trước đến nay bản hầu luận công ban thường, lần này thắng lớn, ban thưởng cho Trịnh Hòa hai vạn linh tệ!”
Lương Thương Hải nói ra.
“Đa tạ hầu gia!”
Trịnh Hòa chắp tay hành lễ.
“Ngọc Nhi, ngươi tiễn tướng quân Trịnh Hòa ra ngoài đi.”
Lương Thương Hải cười nói.
“Vâng, phụ thân!”
Thiếu nữ vẫn luôn đứng sau Lương Thương Hải nghe vậy, hơi tò mò nhìn Trịnh Hòa, sau đó y phục khẽ đong đưa, dẫn Trịnh Hòa ra bên ngoài.
“Hầu gia, mạt tướng cáo lui!”
Trịnh Hòa chắp tay rồi đi theo sau thiếu nữ, rời khỏi sảnh chính.
“Trịnh Hòa tuổi tác như vậy mà đã có thành tựu thế này, sợ rằng cũng không thua kém thiên kiêu đỉnh cấp trong đế triều Đại Càn.”
“Bây giờ thế cục của đế triều cũng không được yên ổn, e rằng đế quân đã đến đại nạn thọ nguyên, mấy vị đế tử hiển hách nhất đều đang tranh đoạt chức vị đế quân…”
Đợi sau khi hai người rời đi, Lương Thương Hải thu lại nụ cười, lẩm bẩm nói.
“Lương gia ta, ngoài bản hầu ra thì không có cường giả Pháp Tương cảnh nào khác, lỡ như bị chuyện thay đổi đế quân ảnh hưởng, sợ rằng chớp mắt là sẽ thịt nát xương tan, sụp đổ không còn gì nữa!”
“Hậu bối trong nhà cũng không hăng hái!”
Trong mắt Lương Thương Hải lóe vẻ nghiêm túc.
Tước vị Bình Hải hầu chính là ba trăm năm trước hắn lập được chiến công cực lớn, do đó được phong hầu.
Nói cách khác, hắn là Bình Hải hầu đời thứ nhất.
Chính là Bình Dân hầu trong đế triều Đại Càn.
Trong đế triều Đại Càn, những người nhờ chiến công mà được sắc phong hầu tước như bọn họ được gọi là Bình Dân hầu.
Mà gia tộc cổ xưa, địa vị hầu tước mãi mãi không mất, đời đời xuất hiện tầng tầng lớp lớp nhân tài nối giữ chức vị hầu tước, được xưng là Quý Tộc hầu.
Trong đế triều Đại Càn, Bình Dân hầu và Quý Tộc hầu đối lập với nhau, cả hai rất ít khi lui tới.
“Trịnh Hòa này chính là thiên kiêu hiếm có, nếu có thể…”
Trong lòng Lương Thương Hải thoáng hiện vô số suy nghĩ.
…
“Tướng quân Trịnh Hòa, ngươi dẫn dắt binh lính dưới trướng, lấy yếu thắng mạnh, khiến Chi Ngọc vô cùng kính nể.”
Trong phủ đệ Lương gia, Trịnh Hòa lẳng lặng đi theo sau lưng thiếu nữ, hắn hơi kinh ngạc nhìn thiếu nữ đi ở phía trước, đây là nói chuyện với hắn sao?
Lại nói, kiếp trước thậm chí cả kiếp này, hắn đều không có kinh nghiệm giao lưu với phái nữ.
Hắn cũng đã sớm quen rồi.
Nhưng mà nếu thiếu nữ đã nói, hắn cũng sẽ không luống cuống, khẽ trả lời: “Lương tiểu thư quá khen, Trịnh mỗ chỉ làm chuyện mình nên làm thôi.”
“Trịnh Hòa tướng quân quá khiêm tốn rồi, ta thấy trong toàn bộ đội hải quân thứ ba, không ai có thể lợi hại hơn tướng quân.”