Chương 618: Vệ Thanh tại chiến trường Huyết Sắc(2)
Dưới sự chỉ huy của hắn là hai Tư mã bát phẩm, và mười Quân hầu cửu phẩm.
Chỉ có Hiệu úy mới có thể dẫn binh mã dưới trướng tự do đi săn trong thảo nguyên của kẻ thù.
Nói cách khác, trong khu vực chiến trường được mệnh danh là thảo nguyên Huyết Sắc, đội hình chiến đấu thấp nhất giữa hai đội quân là một đội một nghìn người!
Không phải là không có đội hai nghìn người hay năm nghìn người.
Vệ Thanh đi trước, một nghìn sĩ binh ở phía sau, qua hơn nửa khắc thời gian, cuối cùng cũng chậm rãi nhìn thấy kẻ địch.
Vệ Thanh vô cùng tỉnh táo, ánh mắt quan sát xung quanh, không bỏ sót chút dị thường nào.
Hầu như toàn bộ cỏ dại trong thảo nguyên Huyết Sắc đều cao hơn nửa người, không nói đến một nghìn người, dù là hơn một vạn binh lính thông thạo ẩn nấp, cũng khó mà phát hiện ra.
Hơn nữa, trong thảo nguyên Huyết Sắc có cấm chế đặc biệt, cường giả Động Thiên cảnh không thể bay, cũng không thể thả ý niệm ra khỏi cơ thể!
Nhưng Vệ Thanh thì khác, Thanh Long Chúc Thiên Tiên Kinh mà hắn luyện được đã cho hắn một khả năng cảm thụ cực kỳ biến thái.
Mọi gió thổi cỏ lay cũng không không thể che giấu khỏi đôi mắt của hắn.
“Dàn Phong Thỉ trận, giết!”
Sau khi xác định không có mai phục, Vệ Thanh phất tay, lập tức, một nghìn binh sĩ lao ra từ trong bụi cỏ, hóa thành một mũi tên sắc bén màu máu cực lớn, lao thẳng về phía đội Vu Man ở phía trước!
Vệ Thanh cũng không nhàn rỗi, hắn giẫm chân xuống, xuất hiện trước mặt tên Thiên phu trưởng đang biến sắc của quân Vu Man, trường thương trong tay đâm ra, ánh sáng rực rỡ màu xanh chói lòa, như là sắp đâm ra một lỗ trong cửu thiên, nhanh đến vô cùng!
Sắc bén đến cực điểm!
Ầm!
“A...”
Tên Thiên phu trưởng của Vu Man kêu to, sắc mặt dữ tợn, đôi mắt đỏ như máu, cái rìu lớn trong tay giương cao, hắn định dùng toàn bộ sức mạnh đánh xuống, chẳng thèm đếm xỉa đến cái đâm của Vệ Thanh, gần như liều chết cũng muốn kéo đối thủ chết theo!
Sắc mặt Vệ Thanh không có gì thay đổi, trường thương trong tay hắn mới chỉ đâm ra thôi đã xuyên thủng cổ họng Thiên phu trưởng của Vu Man, tốc độ ngoài sức tưởng tượng của tên Thiên phu trưởng Vu Man nọ!
Hắn trợn trừng đôi mắt, kinh hãi và tuyệt vọng nhìn Vệ Thanh, hắn vừa nhấc cái rìu lớn trong tay lên đã bỏ mạng.
Vệ Thanh rút thương, không thèm nhìn đến tên Thiên phu trưởng Vu Man này nữa, cây thương trong tay giống như thanh long, lật người trên bầu trời, mỗi một thương đánh ra, chắc chắn sẽ đâm xuyên qua vài tên lính Vu Man!
Bên trong thảo nguyên Huyết Sắc, sức công phá của các võ giả bị hạn chế rất nhiều, cho dù là cường giả Động Thiên cảnh, cũng chỉ có thể đánh ra thương cương và đao mang không đến ba trượng.
Cường giả Nguyên Thần chỉ có thể đánh ra kiếm quang một trượng.
Về phần võ giả Ý Biến và võ giả Hồn Biến, chân nguyên trong cơ thể hoàn toàn không cách nào rời khỏi cơ thể, chỉ có thể tăng cường binh khí trong tay.
Nửa khắc sau, đại chiến kết thúc, khắp nơi đều là thi thể nằm lê lết, máu chảy đầy đất.
“Tướng quân, giết chết tổng cộng chín trăm sáu mươi ba tên địch, bên ta ba mươi hai người chết trận, bốn mươi lăm người bị thương nặng, hai trăm sáu mươi hai người bị thương nhẹ!”
Bộ hạ tư mã - Lưu Cẩn đứng ở bên cạnh Vệ Thanh, lớn tiếng nói.
Lúc này toàn thân hắn đều là máu tươi, sát khí bừng bừng.
“Thu dọn chiến trường!”
“Mang thi thể tướng sĩ bỏ mình trở về!”
Vệ Thanh không nói gì nữa, chiến tranh nào mà không chết người?
Hắn đã sớm coi nhẹ.
“Vâng tướng quân!”
Lưu Cẩn lĩnh mệnh rời đi.
“Tướng quân, thu được một thanh linh binh thất phẩm hoàn hảo, hai thanh linh binh bát phẩm hoàn hảo, sáu thanh linh binh cửu phẩm hoàn hảo, bốn thanh linh binh cửu phẩm tổn hại, bốn trăm hai mươi ba thanh binh khí bình thường hoàn hảo, năm trăm bốn mươi thanh binh khí bình thường tổn hại!”
“Một bộ linh giáp thất phẩm hoàn hảo, hai bộ linh giáp bát phẩm hoàn hảo, mười bộ linh giáp cửu phẩm tổn hại, một trăm linh ba bộ binh giáp bình thường hoàn hảo, tám trăm sáu mươi bộ binh giáp bình thường tổn hại!”
“Ba nghìn sáu trăm bảy mươi hai linh tệ!”
Một nén nhang sau, Lưu Cẩn trở về, trên mặt tràn đầy kính nể bẩm báo.
Trong quân Vu Man, Thiên phu trưởng và hai Ngũ bách nhân trưởng bị Vệ Thanh một thương đâm chết, cho dù là linh binh hay linh giáp đều không chút hư hao.
Những người khác thì không có thực lực bực này.
“Phát linh tệ cho các huynh đệ, ở thảo nguyên Huyết Sắc đều dựa vào linh tệ để tu hành!”
“Linh binh linh giáp, trở về thành rồi xử lý.”
Vệ Thanh thản nhiên nói.
Ở đế triều Đại Càn, Chân Di giới cũng không phải món đồ quý giá, chỉ cần tòng quân, đây là trang bị cơ bản.
Hắn thống lĩnh một nghìn người, gần như đều là tân binh, tu vi trong khoảng Hồn Biến nhất trọng đến tam trọng.
Về phần tướng sĩ tử trận, binh sĩ bị khuyết thiếu, sau khi về thành, tiêu hao số lượng quân công tập thể nhất định là có thể bổ sung.
Nếu binh sĩ tử trận quá nhiều, quân công không bổ sung đủ, vậy thì điều động đến Thập Nhất quân, trong Thập Nhất quân, mười không còn một!
“Vâng, tướng quân!”
Lưu Cẩn cung kính lĩnh mệnh.
“Xuất phát!”
Vệ Thanh hét lớn, sau đó đoàn người đi về nơi xa, để lại thi thể nằm ngổn ngang đầy đất.