Chương 623: Hãm Trận doanh, Cao Thuận!(2)
Đây là tình nghĩa vượt qua cả sống chết!
“Ý chí Hãm Trận…”
Cao Thuận đột nhiên hét lớn, âm thanh như sấm sét vang rền!
“Thấy chết không sờn!”
Một nghìn năm trăm tướng sĩ Hãm Trận doanh khàn giọng rống to, lệ nóng rơi ào ào, trong nháy mắt làm ướt mặt đất nơi bọn họ đứng.
Bọn họ tràn ngập cuồng nhiệt nhìn Cao Thuận, nhìn thấy chủ tướng của bọn họ không khác năm đó chút gì!
“Ha ha ha, các tướng sĩ, hôm nay là ngày vui, sao lại rơi lệ?!”
Cao Thuận trước nay luôn nói năng thận trọng, cực kỳ nghiêm túc, giờ phút này lại thoải mái cười to, hắn sải bước đi lên trước, duỗi hai tay ra, đỡ mỗi một tướng sĩ của Hãm Trận doanh đứng dậy, phủi sạch bụi bặm trên người bọn họ, vỗ mạnh lên bờ vai bọn họ.
Các huynh đệ, một kiếp này, chúng ta lại tiếp tục kề vai chiến đấu, tung hoành ngang dọc!
“Ha ha ha…”
Ánh mắt các tướng sĩ vẫn luôn nhìn chăm chú vào Cao Thuận, lúc này đều đưa tay lau khô nước mắt, cất tiếng cười to.
Tiếng cười mang theo thoải mái, hưng phấn, kích động, may mắn, không cách nào diễn tả bằng lời!
Kiếp này, nhìn thấy tướng quân lần nữa, có thể kề vai chiến đấu cùng tướng quân lần nữa, không còn gì để tiếc nuối!
…
“Tướng quân! Làn sóng hung thú tập kích bên ngoài cổng thành tây!”
Phía đông hoàng triều Đại Vũ chính là lãnh thổ của hoàng triều Đại Chúc, Chu Thái thành lập thành Thiên Vũ ở vùng ven biển, cuối phía đông của hoàng triều Đại Chúc, thu nhận vô số dân chúng Nhân tộc.
Hoàng triều Đại Chúc ốc còn không mang nổi mình ốc, đã kề cận sụp đổ, tất nhiên không có thời gian để ý đến Chu Thái, thậm chí ngay cả Chu Thái thành lập thành Thiên Vũ ở đây cũng không rõ ràng.
Bây giờ bên ngoài hung thú hoành hành, tình báo bị cắt đứt, sáu thành trì hoàng triều Đại Chúc xây dựng lại từ trong đống hoang tàn cũng đều mệnh ai nấy lo, gần như không giao lưu với nhau.
“Làn sóng hung thú?”
Sắc mặt Chu Thái như thường, không có bất kỳ thay đổi nào, sải bước đi đến tường thành tây.
Lúc này trong thành Thiên Vũ đã thu nhận hơn trăm vạn Nhân tộc, nghe nói làn sóng hung thú tập kích, các Nhân tộc run rẩy toàn thân, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng ngồi sụp xuống đất, hệt như cái xác không hồn.
Tất cả bọn họ đều từng chứng kiến tàn bạo của hung thú, cũng từng nghe nói đến đáng sợ của làn sóng hung thú, trăm vạn hung thú cùng tấn công, sinh linh bị diệt sạch!
Rất nhiều rất nhiều người thân, bạn bè của bọn họ đều đã bỏ mình dưới móng vuốt của hung thú!
Hung thú quá mạnh mẽ, mạnh mẽ khiến bọn họ tuyệt vọng!
Chu Thái cau mày nhìn những Nhân tộc đều đã bị hung thú dọa sợ vỡ mật này.
“Võ giả, đứng thẳng sống lưng, không sợ chiến, không sợ đánh, dám chiến, dám đánh!”
“Hung thú tàn phá bừa bãi, Nhân tộc lênh đênh, thân là võ giả phải chém giết hung thú, chết trận là số mạng!”
“Còn sống là vốn liếng để trở nên mạnh mẽ!”
“Võ giả không dám chiến, không xứng làm võ giả!”
“Hung thú tàn sát bừa bãi quê nhà của mình mà không dám đánh một trận, hèn nhát như vậy, sống cũng chỉ để lãng phí lương thực!”
“Võ giả dám chiến, theo ta lên tường thành tây!”
Chu Thái hét lớn, giọng nói trầm thấp mà hùng hồn giống như sấm sét vang trời, trong nháy mắt truyền khắp toàn thành!
Hắn đến đây thành lập thành Thiên Vũ, cũng không phải để thu nhận một đám võ giả đã mất đi dũng khí, nếu như không ai dám đánh, hắn thà rằng dẫn quân rời đi.
“Võ giả…”
Toàn thân một thanh niên nổi đầy gân xanh, sắc mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, đứng bật dậy từ dưới đất, trong tay nắm chặt trường đao, hắn nhớ đến phụ thân hắn liều mạng cứu hắn ra.
Chẳng lẽ phụ thân lại liều mạng cứu ra lại là kẻ hèn nhát?
Kẻ hèn nhát mà ngay cả can đảm báo thù cho hắn cũng không có?!
“Ta dám chiến!”
Hắn hét lớn một tiếng, nhanh chân đi đến tường thành tây, toàn thân tỏa ra huyết quang, tràn ngập sát khí!
“Ta dám chiến!”
Không chỉ riêng hắn, từng tên từng tên võ giả đứng dậy, cắn răng nghiến lợi, trong mắt tỏa ra sát ý, hận thù, kiên quyết, nhanh chân bước lên tường thành.
Chiến đấu với hung thú, giải cứu vạn dân, chết có ý nghĩa!
Chu Thái khẽ gật đầu, dám chiến là tốt rồi!
“Lính bắn cung, chuẩn bị!”
Chu Thái hét lớn.
Hắn nhìn trên mặt đất vô bờ vô bến, khói bụi cuồn cuộn, những con hung thú dữ tợn xung phong liều chết xông đến!
Sát khí máu tanh ngút trời, che phủ thiên khung!
Khí huyết như khói báo động, rung chuyển đất trời.
Khí thế vô cùng đáng sợ ập đến, khiến sắc mặt những tên võ giả trên tường thành trắng bệch, vẻ mặt mang theo hoảng sợ.
Khí thế này quá mạnh rồi, giống như tử thần đang quanh quẩn ngay bên cạnh bọn họ, khiến cho bọn họ ngạt thở!
“Rống!”
“Hú!”
“Gừ!”
…
Tiếng gào thét của biển hung thú vô tận khiến cho lòng người lạnh lẽo, sợ hãi đến cùng cực!
Những tên võ giả không ngừng toát đầy mồ hôi lạnh, nhưng giờ phút này lại không người nào lùi bước, trên mặt bọn họ tràn đầy kiên nghị nhìn làn sóng hung thú đáng sợ đang ập đến, cầm chặt binh khí trong tay!
Chú Thái lạnh lùng nhìn.
Sau lưng hắn, trên mặt ba vạn lính bắn cung của thủy quân Đông Ngô mang đầy sát khí, lạnh lùng quan sát, cung tên trong tay chỉ xuống, bên trên lập lòe thần quang màu đỏ chói mắt!
Đây là cung tiễn Hỏa phù văn!
“Bắn!”
Chu Thái quát lớn.