Chương 100: Nhất định có âm mưu (2)
Hàn Tiếu trả lời: "Những địa phương kia trước đây từng tồn tại, nhưng bây giờ đều không tồn tại. Nói cách khác là không cách nào kiểm chứng. Bệnh viện đã đóng cửa, cô nhi viện đã bị hoả hoạn, trường tiểu học và các trường học khác có trường bị sáp nhập, có trường đã đóng cửa. Nói chung là hiện tại, không một nơi nào còn tồn tại!"
"Chỉ có như vậy?" Thu Đồng có hơi thất vọng, "Tiếu Tiếu, đây là tin nặng ký mà ngươi nói sao? Điều này cũng không thể nói rõ cái gì, cùng lám cũng chỉ nói rõ tên khốn kiếp kia là một ngôi sao tai họa mà thôi."
"Ta nói Thu đại tiểu thư, đây còn không phải tin nặng ký?" Hàn Tiếu hơi gấp gáp, "Nào có loại tai tinh như vậy, vấn đề này rất khác thường, theo kinh nghiệm nhiều năm xem phim Mỹ của ta, chắc chắn trong này có âm mưu!"
"Kinh nghiệm xem phim Mỹ nhiều năm của ngươi?" Thu Đồng nhất thời có chút dở khóc dở cười.
"Đúng vậy, từ thời trung học phổ thông ta đã bắt đầu xem phim Mỹ, hiện tại đã mười năm, ta nói cho ngươi biết, trong phim Mỹ, nếu người nào có tư liệu khác thường như vậy, nhất định là có âm mưu, nhất định là đã bị người động tay động chân, ngươi đừng không tin!" Hàn Tiếu bày ra vẻ mặt rất nghiêm túc, "Ta cảm thấy rất có thể, trước kia bạn trai tương lai này của ngươi là đặc công gì đấy… Ừm, cũng có thể là sát thủ hoặc người ngoài hành tinh? Cũng có thể là một quỷ hút máu đã sống rất nhiều năm..."
Nói đến đây, Hàn Tiếu lại lắc đầu: "Không đúng, dường như quỷ hút máu đều rất đẹp trai, ừm, có thể là người sói, người sói tương đối xấu một chút, chẳng qua có người sói cũng rất đẹp trai..."
"Trình độ não động của ngươi có thể lớn hơn một chút nữa sao?" Rốt cục Thu Đồng cũng không nhịn được, gì mà người sói, sắc lang còn tạm được!
Chỉ là, tuy Thu Đồng cảm thấy những suy đoán này của Hàn Tiếu rất không đáng tin cậy, nhưng nàng lại hiểu được, nói không chừng, trước đây tên Hạ Chí kia thật không phải người bình thường. Không nói năng lực của hắn rõ ràng hơn hẳn người thường, chỉ riêng tên bảo vệ miễn phí hắn tìm tới được kia rõ ràng cũng không phải người bình thường. Chẳng lẽ trước đây gia hỏa này thật sự là đặc công bí mật gì đó?
"Thu đại tiểu thư, ngươi đừng không tin, ta sẽ tiếp tục thăm dò, thừa dịp cuối tuần này ta sẽ bắt đầu thực địa điều tra..." Hàn Tiếu cho rằng Thu Đồng không tin những lời nàng nói, có vẻ hơi không phục.
"Tiếu Tiếu, chuyện này dừng ở đây đi, đừng tra xét nữa." Thu Đồng lại lắc đầu, đột nhiên nàng có chút bận tâm, nếu thân phận của Hạ Chí thật có bí mật gì đó, Hàn Tiếu tiếp tục điều tra, khó bảo toàn sẽ không xảy ra vấn đề.
"Không được, ta phải điều tra, ta nói Thu đại tiểu thư, hiện tại ta không phải điều tra vì ngươi, mà chuyện này đã khiến ta có hứng thú mãnh liệt!" Trong mắt Hàn Tiếu lóe lên vẻ hưng phấn, "Đừng khuyên ta, ngươi hiểu ta, khuyên ta cũng vô dụng."
"Vậy ngươi chú ý an toàn, gặp phải chuyện gì có thể gọi điện thoại cho ta bất cứ lúc nào." Thu Đồng nhất thời có chút đau đầu, bắt đầu hối hận việc đã để Hàn Tiếu điều tra chuyện này, bởi vì nàng thật sự hiểu rõ Hàn Tiếu, một khi gặp phải chuyện thật khiến nàng hứng thú, trừ phi là trói nàng lại, nếu không nàng nhất định sẽ tiếp tục điều tra.
"Yên tâm, ta rất cơ trí, không việc gì." Hàn Tiếu bày ra vẻ mặt không thèm để ý chút nào, sau đó hoan hô một tiếng, "Oa, bò của ta đã đến..."
Rất nhanh Hàn Tiếu đã bắt đầu chiến đấu với phần bò bí-tết, Thu Đồng lại có chút tâm thần không yên, sự xuất hiện của Hạ Chí khiến rất nhiều chuyện bị thay đổi trong lúc vô tình, mà loại thay đổi này tới quá nhanh, ngay cả nàng cũng có chút trở tay không kịp, còn chưa chuẩn bị tâm lý.
Giờ này khắc này, người bị Hạ Chí thay đổi cuộc sống đang lừ đừ đi ra khỏi tiệm Internet, mà người này chính là Vương Tử Quốc. Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, hắn ta không biết mình nên đi nào, trước đây khi hắn ta không biết đi đâu, hắn ta có thể tìm một góc yên lặng lên mạng. Ở trên mạng, hắn tat có thể sắm vai quốc vương. Nhưng hiện tại, máy vi tính của hắn ta còn đang nằm trong cục cảnh sát, cho nên cuối cùng, hắn ta đành vào tiệm Internet.
Hắn ta lại đóng vai quốc vương một hồi trên mạng, cũng không biết vì sao, dần dần hắn ta lại cảm thấy cụt hứng. Cái từ người nhu nhược này không ngừng lởn vởn trong đầu hắn ta, còn cả ánh mắt khinh thường của Hạ Chí, cứ như đang khuất trong một góc nào đó nhìn chằm chằm hắn ta, khiến Vương Tử Quốc có cảm giác không biết làm thế nào, vì vậy, Vương Tử Quốc vốn còn định ngồi thâu đêm ở quán Internet, cuối cùng còn chưa tới sáu giờ hắn ta đã rời khỏi tiệm Internet.
Vương Tử Quốc lửng thững dọc theo đường, lung tung không mục đích, không biết nên tới nơi nào, vốn dĩ internet là nơi an toàn nhất với hắn ta, nhưng bây giờ, ở trên mạng, hắn ta cũng không cách nào tìm được cảm giác an toàn.
"A, tiểu tử, lại gặp ngươi." Một giọng nói như vịt đực truyền đến, mà nghe được giọng nói này, sắc mặt Vương Tử Quốc biến đổi, vô thức xoay người muốn chạy. Nhưng mới chạy được hai bước, hắn ta không khỏi không ngừng lại, bởi vì phía trước còn có một người khác cản đường của hắn ta, mà lúc này đây, Vương Tử Quốc mới phát hiện trong lúc bất tri bất giác, mình đã đi tới một ngõ hẻm.
Vương Tử Quốc có ấn tượng sâu sắc với ngõ hẻm này, vài ngày trước, chính là nơi này, hắn ta bị hai tên côn đồ chặn đường, khiến hắn ta cuối cùng phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Mà khiến Vương Tử Quốc càng thêm sợ hãi là, hiện tại, hai tên côn đồ này lại một trước một sau cản đường hắn ta.