Chương 102: Đánh người (2)
Rốt cuộc hai tên côn đồ cũng rời khỏi, Vương Tử Quốc nằm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, lúc này hắn ta có chút không tỉnh táo lắm, thân thể đau nhức vô cùng. Có mấy người đi lướt qua từ bên cạnh Vương Tử Quốc, nhưng đều vội vã rời đi, hiển nhiên là sợ dính phải phiền toái gì.
Không biết qua bao lâu, Vương Tử Quốc lại nghe được tiếng bước chân nhè nhẹ truyền đến, lần này, tiếng bước chân ngừng lại bên cạnh hắn ta.
Vương Tử Quốc mở mắt ra, miễn cưỡng chuyển đầu, sắc trời hơi muộn, tia sáng trong ngõ nhỏ bắt đầu hơi u tối, nhưng Vương Tử Quốc vẫn có thể nhìn thấy rõ dáng dấp của người tới.
"Hạ… Hạ lão sư..." Đột nhiên trong lòng Vương Tử Quốc dâng lên cảm giác nói không ra lời, lúc trước hắn ta rất thống hận Hạ Chí, nhưng bây giờ, khi hắn ta thấy Hạ Chí thì, lại có cảm giác thân thiết khó có thể nói nên lời.
Hạ Chí lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn Vương Tử Quốc mình đầy thương tích, không nói gì, thoạt nhìn ánh mắt vẫn có chút lạnh nhạt như cũ.
Nhưng lần này, Vương Tử Quốc không nhìn thấy khinh thường từ trong mắt Hạ Chí, cũng không thấy trào phúng.
"Hạ… Hạ lão sư, ta… ta không phải người nhu nhược..." Vương Tử Quốc có chút tốn sức chống tay ngồi dậy, "Ta… chỉ là ta đánh không lại bọn hắn..."
Giờ khắc này, Vương Tử Quốc kinh ngạc phát hiện, thực ra hắn ta rất hy vọng được vị lão sư này tán thành, hắn ta cần Hạ Chí biết, biết hắn ta cũng không phải người nhu nhược. Chí ít hắn ta đã từng phản kháng, mặc dù kết cục rất thảm, nhưng đó không phải vấn đề dũng khí, chỉ là năng lực của hắn ta có vấn đề.
"Đứng lên đi." Rốt cục Hạ Chí cũng mở miệng, giọng điệu bình thản.
Vương Tử Quốc thử đứng dậy, lại đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng Hạ Chí cũng không định giúp hắn ta, vẫn chỉ lẳng lặng nhìn như vậy.
Vương Tử Quốc liên tục thử vài lần, rốt cục cũng có thể cắn răng đứng lên, khắp nơi trên người vẫn truyền tới cảm giác đau đớn như cũ, nhưng Vương Tử Quốc lại cắn răng nhịn xuống.
"Có thể đi bộ không?" Lúc này Hạ Chí mở miệng lần nữa hỏi.
"Có thể!" Vương Tử Quốc cắn răng trả lời.
"Vậy đi thôi." Hạ Chí lạnh nhạt phun ra mấy chữ, sau đó xoay người rời đi.
Vương Tử Quốc ngẩn ngơ, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng đau đớn, khập khễnh đuổi theo, hắn ta cũng không biết Hạ Chí muốn đi đâu, nhưng lúc này, chẳng biết tại sao, bản năng khiến hắn ta lựa chọn tin tưởng Hạ Chí.
Tốc độ đi bộ của Hạ Chí cũng không nhanh, nhưng dù vậy, Vương Tử Quốc vẫn phải gian nan cực kỳ mới có thể đuổi kịp. Mặc dù toàn thân đều đau nhức, chân cũng đau, nhưng lúc này Vương Tử Quốc lại dám cắn răng chịu đựng, nỗ lực theo bước chân Hạ Chí.
Sắc trời càng ngày càng mờ, đèn đường càng ngày càng sáng, không biết qua bao lâu, rốt cục Vương Tử Quốc cũng thấy Hạ Chí ngừng lại, phía trước là một tửu điếm xa hoa đèn đuốc sáng choang.
Bước nhanh vài bước, rốt cục Vương Tử Quốc cũng đi tới bên cạnh Hạ Chí, sau đó, rốt cục hắn ta cũng không nhịn được hỏi: "Hạ lão sư, chúng ta tới đây làm gì?"
"Đánh người." Hạ Chí lạnh nhạt phun ra hai chữ, sau đó bắt đầu đi về phía cửa chính tửu điếm.
Đánh người?
Trong lúc nhất thời, Vương Tử Quốc có chút không kịp phản ứng, đánh ai?
"Này… đứng lại, đại thọ của Tứ gia, người không phận sự không thể tùy tiện..." Cửa tửu điếm có hai người trông coi, một người trong đó đang hô lên với Hạ Chí, nhưng hắn ta còn chưa dứt lời, Hạ Chí đã đột nhiên xuất hiện bên cạnh hai người, phân biệt túm lấy cổ áo của hai người, kéo một cái. Chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, đầu hai người đụng vào nhau, trực tiếp hôn mê.
Bước chân Hạ Chí cũng không dừng lại, tiếp tục đi vào bên trong, mà gặp phải người cản đường, hắn không nói hai lời trực tiếp đánh ngã. Vương Tử Quốc ở sau lưng thấy vậy, ngẩn người, nhưng rất nhanh Vương Tử Quốc đã kịp phản ứng, vội vàng đi theo vào.
Tiếng nhạc, tiếng huyên náo từ một vị trí nào đó bên trong truyền đến, hiển nhiên hiện tại bên trong đang rất náo nhiệt, mà Hạ Chí rất nhanh đã đi thẳng tới trước cửa gỗ sơn đỏ, khẽ vươn tay đẩy cửa ra, bên trong xanh vàng rực rỡ, đèn đuốc sáng trưng, rậm rạp chằng chịt người.
Đây là một sảnh yến hội to lớn, chừng trăm bàn, lúc này các bàn đã ngồi đầy người. Mà ở chính giữa phòng yến hội lại có một cái đài, trên đài có hai người đang ngồi, một người là lão nhân mặc trang phục thời Đường, một người còn lại là thiếu phụ trẻ tuổi.
Ở dưới đài có người đang cầm microphone, cảm xúc dâng trào nói: "Hiện tại, hãy để mọi người chúng ta cùng nhau hát một ca khúc mừng sinh nhật, chúc mừng Tứ gia đại thọ sáu mươi, chúc Tứ gia thọ bỉ nam sơn..."
"Chờ một chút." Giọng nói lạnh nhạt rõ ràng không lớn, nhưng lại có thể đè ép giọng nói của micro, hơn nữa còn truyền rõ vào tai mỗi người ở đây. Vì vậy, chỉ thoáng chốc nơi này đã yên tĩnh trở lại, mà hơn ngàn người đều nhìn về phía nơi giọng nói phát ra, cũng chính là phía cửa.
Nơi cửa xuất hiện hai người, một nam nhân trẻ tuổi hơn hai mươi, còn có một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi. Nam nhân trẻ tuổi mặc trang phục đơn giản, vóc dáng tương đối cao, nhưng vóc người lại hơi gầy gò, dáng dấp không tính là rất tuấn tú, đương nhiên, cũng xứng được mọi người khen ngợi. Về phần thiếu niên kia lại mặt mũi bầm dập, thoạt nhìn rất chật vật.
Tất cả mọi người mơ hồ không ngớt, hai tên gia hỏa không biết sống chết này nhô ra từ nơi nào?
Mà sau khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi, lập tức có hai người tương đối gần cửa nhằm về phía cửa: "Tiểu tử, ngươi có biết đây là nơi nào không? Nhanh cút ra ngoài... Ách!"
Hai tiếng rên vang lên, hai người trực tiếp té trên mặt đất, mà những người khác lại ngẩn người, tiểu tử này thật muốn chết, không ngờ ngay cả đại thọ của Tứ gia cũng dám tới quấy rối? Đây là thật không biết chữ chết viết như thế nào sao?