Chương 111: Ta muốn lẳng lặng (1)
"Phế vật vô dụng!" Trong xe thể thao sang trọng truyền ra một giọng nói như vậy, mà một giây sau, xe thể thao khởi động, phóng đi như bay.
Xe thể thao đã biến mất, mà người bị ném xuống đất rốt cục cũng bò lên, đó là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, trên mặt có chút máu ứ đọng, viền mắt còn có sưng đỏ rõ ràng, thoạt nhìn có vẻ tương đối chật vật. Nhưng nếu nhìn kỹ trang phục của hắn ta một chút, lại có thể phát hiện thật ra bộ trang phục trên người hắn ta tương đối không tầm thường, bất luận là y phục hay là giày đều là hàng hiệu cao cấp.
Thiếu niên đứng vững thân thể, quét mắt nhìn bốn phía, sau đó liền thấy Hạ Chí, trong nháy mắt, đột nhiên sắc mặt thiếu niên biến thành đỏ bừng, sau đó hắn ta cúi đầu, bước nhanh về phía bên trong trường học.
Người què cũng không ngăn cản thiếu niên, hiển nhiên, thiếu niên này chính là học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật, mà Hạ Chí cũng không nói gì, dường như chuyện này không có chút quan hệ nào với hắn.
Thiếu niên rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt Hạ Chí, ngược lại, lúc này người què đi ra khỏi phòng bảo vệ.
"Mặc kệ sao? Hắn ta là học sinh trong lớp ngươi." Người què mở miệng hỏi.
"Ta là lão sư, không phải bảo mẫu." Hạ Chí thản nhiên nói: "Hiện tại hắn ta không cần người khác trợ giúp."
Lời nói xoay chuyển, Hạ Chí mở miệng hỏi: "Xem ra ngươi đã nhớ kỹ mỗi người."
"Nếu như ngay cả chút bổn sự ấy ta cũng không có, sao ngươi có thể đích thân tìm ta tới nơi này?" Người què nói rất bình thản, nhưng lại có vài phần kiêu ngạo.
"Cũng tốt, hai ngày này ta không ở trường học, đừng để người không liên quan tiến vào trường." Hạ Chí xoay người, giọng nói lười biếng tiếp tục truyền vào trong tai người què, "Nếu bạn gái hiệu trưởng xinh đẹp tới tìm ta, nói cho nàng biết, ta muốn lẳng lặng, kêu nàng đừng hỏi ta lẳng lặng là ai, bởi vì ta cũng không biết, gần đây người tên lẳng lặng nhiều lắm."
Nói xong câu đó, đột nhiên Hạ Chí biến mất trong tầm mắt người què.
Người què không chút hoang mang trở lại phòng bảo vệ, trong ngày này, cửa trường học bắt đầu xuất hiện một số phóng viên, chẳng qua, mỗi một phóng viên muốn vào trường học đều không ngoài dự tính bị ngăn lại, một số phóng viên cố gắng giả dạng làm học sinh trà trộn vào vườn trường, cũng bị ngăn lại giống vậy.
Có một số phóng viên nỗ lực phỏng vấn người què, đáng tiếc người què vốn sẽ không để ý đến bọn hắn, người què chỉ tận chức tận trách làm bảo vệ cửa, chặn tất cả những người không thuộc về trường trung học phổ thông Minh Nhật bên ngoài trường.
Suốt cả ngày Hạ Chí vẫn không xuất hiện, lúc chạng vạng tối, rốt cục Thu Đồng cũng xuất hiện ở phòng bảo vệ, mà quả nhiên nàng đến là để tìm Hạ Chí.
"Chết khốn nạn!" Sau khi nhận được câu trả lời của người què, Thu Đồng tức giận mắng một câu, sau đó Thu Đồng phát hiện đám phóng viên còn chưa rời đi đang điên cuồng chụp ảnh nàng, thế là nàng xoay người vội vã rời khỏi.
Hiện tại Thu Đồng đã thầm mắng Hạ Chí vô số lần, sáng sớm sau khi tách ra với Hạ Chí, Thu Đồng trở lại ký túc xá, thật sự có thể ngủ một giấc thật ngon, bởi vì trong tiềm thức, thật ra nàng vẫn rất tin tưởng Hạ Chí có thể giải quyết vấn đề bài báo kia. Sau đó, Thu Đồng ngủ một giấc tới hơn bốn giờ chiều.
Lúc ngủ Thu Đồng có thói quen tắt điện thoại di động, mà sau khi rời giường, Thu Đồng đi tắm trước, sau đó mới mở di động. Mà ngay khi di động vừa được mở lên, nàng đã nhận được không ít tin nhắn, còn có chuông báo rất nhiều cuộc gọi nhỡ, có điện thoại của người quen, cũng có số điện thoại xa lạ, Thu Đồng lập tức cảm thấy chuyện có chút không ổn, rất nhanh nàng phát hiện, chuyện thực sự không ổn.
Trong khoảng thời gian nàng ngủ, tin tức về trường trung học phổ thông Minh Nhật đã phô thiên cái địa, những tin tức này không chỉ là tin tức công kích trường trung học phổ thông Minh Nhật, trên thực tế, phần lớn tin tức ngược lại nói về vị xí nghiệp gia vĩ đại đã qua đời Thu Minh. Hai mươi năm qua, vị lão nhân này gần như dốc hết gia sản, chỉ vì có thể cho đám hài tử trong trường có được tương lai tốt đẹp. Mà sau khi chuyện này được truyền lên mạng cũng dẫn tới vô số người tán thưởng vị lão nhân này, đặc biệt lão vì trường học mà không chịu bán đi mảnh đất giá trị 100 ức, càng khiến người ta kính nể.
Những tin tức này, thậm chí đều không mấy nhắc tới tình trạng hiện tại của trường trung học phổ thông Minh Nhật, chỉ đề cao vai trò của trường trung học phổ thông Minh Nhật và Thu Minh, mà điều này khiến Thu Đồng lập tức phát hiện có điểm gì đó không đúng. Trước đây khi gia gia mới vừa qua đời, báo cáo truyền thông cũng lác đác không có mấy, hiện tại đột nhiên xuất hiện nhiều tin tức như vậy, hơn nữa còn đề cao những chuyện gia gia đã làm trước khi qua đời như vậy, phía sau màn tuyệt đối có người đang thúc đẩy. Mà Thu Đồng tin tưởng, mục đích thực sự của người thúc đẩy tuyệt đối không phải vì trường trung học phổ thông Minh Nhật.
Đương nhiên Thu Đồng lập tức đi tìm Hạ Chí, trong lòng còn đang tức giận, không phải tên hỗn đản này nói bản thân sẽ giải quyết sao? Vì sao chuyện này lại càng ngày càng nghiêm trọng?
Sau đó, Thu Đồng phát hiện, nàng vốn không cách nào tìm được Hạ Chí, tên hỗn đản này không có ở ký túc xá, cũng không thấy hắn ở những nơi khác trong trường học, cuối cùng nàng nghĩ đến dường như Hạ Chí và người què rất quen, thế là nàng chạy tới cổng xem, lại không nghĩ tới nghe được mấy câu như vậy, nàng càng tức giận đến muốn mắng Hạ Chí tới máu chó xối đầu. Đáng tiếc, Hạ Chí vốn không xuất hiện trước mặt nàng.
Thu Đồng phát hiện bản thân không thể trông cậy vào gia hỏa Hạ Chí này, vì vậy muốn tự mình giải quyết vấn đề, nhưng nàng tỉ mỉ nghĩ lại, lại cảm thấy bản thân thật không còn cách nào khác. Lẽ nào hiện tại nàng đi nói cho đám phóng viên kia, không thể đưa tin về những chuyện tốt mà gia gia nàng đã làm? Nếu nàng nói như vậy, sợ rằng kết quả sẽ là đủ loại công kích về nàng xuất hiện.
Mà lúc này đây, Thu Đồng bắt đầu nghĩ tới chuyện bản thân mình có nên đi tìm đội quan hệ xã hội chuyên nghiệp để xử lý nguy cơ này hay không. Nhưng trên thực tế, nàng vốn không biết trong nước có đoàn đội quan hệ xã hội nào đáng tin, tạm thời chưa nói tới chuyện có tìm được đoàn đội quan hệ xã hội xử lý chuyện này hay không, nhưng việc vội vàng tìm kiếm một đoàn đội, vốn không cách nào tìm được đoàn đội đáng tin cậy.