Chương 113: Luận tầm quan trọng của bạn trai (1)
"A? Lại là các ngươi sao?" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy ngạc nhiên quét mắt nhìn đám người đang xem náo nhiệt, trên cơ bản, những người này chính là những người đã tới đây trước đó. Sau đó Hạ Chí lại cười xán lạn, "Các học sinh, chào buổi sáng, các ngươi lại chưa ăn điểm tâm đúng không?"
ĐM, thực đúng là đủ rồi!
Trong lòng mọi người lại có cảm giác bị ngàn vạn đầu thảo nê mã giẫm qua, hắn không thể ăn điểm tâm ở bên ngoài xong rồi hãy đi vào sao? Nhất định muốn cầm bánh quẩy đến đây dụ dỗ mọi người, còn muốn hỏi mọi người có ăn điểm tâm chưa, đây tuyệt đối là cố ý!
Hơn nữa, hắn không thể ăn món khác sao? Bánh quẩy có mùi rất nặng, dù cách rất xa vẫn có thể ngửi được!
"Thật ra ta đã ăn rồi, nhưng mà bữa sáng vẫn không có phần của các ngươi." Hạ Chí mỉm cười, sau đó hắn đi về một phương hướng khác, mà lúc này đây, mọi người rốt cục cũng phát hiện, ở bên kia còn có một băng sơn mỹ nữ, không phải ai khác, chính là mỹ nữ hiệu trưởng Thu Đồng.
"Đồng Đồng thân yêu, ta mua bữa sáng cho ngươi." Hạ Chí đi tới trước mặt Thu Đồng, nụ cười vẫn xán lạn như cũ, "Tuy ăn nhiều bánh quẩy không tốt lắm, nhưng thỉnh thoảng ăn một lần không vấn đề gì."
Thu Đồng tàn nhẫn trừng mắt nhìn Hạ Chí, nhưng cuối cùng nàng vẫn nhận lấy sữa đậu nành và bánh quẩy, sau đó nàng tàn nhẫn cắn một miếng trên bánh quẩy, giống như đang cắn Hạ Chí phát tiết. Nàng thực sự bị Hạ Chí chọc giận tới có chút thảm, tên hỗn đản này lại có thể đợi tới hiện tại mới xuất hiện! Chẳng qua, hiện tại nàng cũng rất đói bụng, ai bảo nàng tức giận đến tối hôm qua tới giờ chưa ăn cơm.
Thấy Thu Đồng đứng đó ăn tới ngon lành như vậy, đám nam sinh càng cảm thấy đói bụng, mà mấy nữ sinh ở đây lại bắt đầu ước ao, thậm chí có nữ sinh còn đang nói thầm, nếu lúc này có ai mang bữa sáng đến cho nàng, nàng nhất định sẽ làm bạn gái hắn.
"Luận tầm quan trọng của bạn trai, chắc chắn hiện tại các ngươi đã hiểu." Hạ Chí rất chăm chú nhìn đám học sinh kia, "Các vị nữ đồng học, nếu có nam sinh nguyện ý rời giường từ trước sáu giờ để đi mua bữa sáng tới cho ngươi, chỉ cần hắn không quá xấu, vậy hãy làm bạn gái của hắn đi."
"Hạ lão sư, ngươi nói quá đúng, nhưng bạn trai ta luôn để ta mua bữa sáng cho hắn." Một nữ sinh trông cũng không tệ lắm tiếp lời.
"Đổi." Hạ Chí lời ít mà ý nhiều.
"Các ngươi ai muốn đi mua bữa sáng cho ta không?" Một nữ sinh khác lại nhìn về phía đám nam sinh kia.
Nam sinh đưa mắt nhìn nhau, nữ sinh này trông cũng không quá khó coi, ngũ quan vẫn đủ đoan chính, chỉ là hơi mập một chút.
"Ta đi mua bữa sáng!" Đột nhiên có một nam sinh chạy ra bên ngoài, nữ sinh mập lập tức vui mừng quá đỗi, mà những nam sinh khác lại thầm nói thẩm mỹ của gia hỏa này thật không giống người thường, nhưng nam sinh đã chạy tới cửa lại la lên một câu, "Ta đi mua bữa sáng cho nữ thần của ta, nàng còn chưa rời giường!"
Một trận cười vang lên, mặt nữ sinh mập kia lập tức đỏ bừng.
"Mỗi người mập mạp đều có tiềm lực, các nam sinh còn lại ở đây đã được định trước là sẽ không tìm được bạn gái." Ngay vào lúc này, Hạ Chí lại lười biếng nói một câu, "Chẳng qua các ngươi vẫn có thể tìm một người bạn trai."
Mọi người ngẩn ngơ, sau đó liền có mấy nam sinh xoay người rời đi, lời nguyền rủa này quá độc ác, bọn hắn không muốn bị chú định sẽ cô độc cả đời, dù sao thì bọn hắn cũng không thể đuổi kịp Mạc Ngữ, vẫn nên đổi mục tiêu khác thì hơn.
"Mạc Ngữ, hôm nay chúng ta tiếp tục chạy bộ." Lúc này Hạ Chí đã đi về phía Mạc Ngữ.
"ĐM, lại chạy bộ, không xem nữa." Phân nửa người rời đi, chẳng qua vẫn có phân nửa người ở lại, bọn hắn vẫn muốn nhìn dáng vẻ Mạc Ngữ ăn mặc mát mẻ khêu gợi như thế chạy bộ, mà nữ sinh mập mạp kia lại có thể cũng ở lại.
"Hạ lão sư, buổi sáng tốt lành." Lúc này Mạc Ngữ mới lên tiếng chào Hạ Chí.
"Đến, uống hết cái này." Hạ Chí lại như làm ảo thuật biến ra một lọ đồ uống không biết tên, đưa cho Mạc Ngữ.
Mạc Ngữ cũng không do dự, lập tức nhận lấy uống sạch, hiển nhiên, hiện tại Mạc Ngữ đã tương đối tín nhiệm Hạ Chí.
Cách đó không xa, Thu Đồng đang uống sữa đậu nành trong lòng có cảm giác quái dị, nàng vẫn cảm thấy Hạ Chí đối xử với Mạc Ngữ có chút đặc thù, lẽ nào là vì Mạc Ngữ là thiên tài toán học?
Nhưng Thu Đồng cảm thấy, so sánh ra, nguyên nhân Mạc Ngữ rất xinh đẹp lại càng đáng tin hơn một chút. Nhưng vấn đề là, tuy tên hỗn đản kia luôn miệng nói muốn theo đuổi nàng, muốn nàng làm bạn gái hắn, nhưng nàng không hề cảm thấy hắn đối xử đặc biệt gì với nàng. Chí ít dưới cái nhìn của nàng, Hạ Chí đối xử với Mạc Ngữ còn đặc biệt hơn so với nàng.
"Mạc Ngữ, nội dung của buổi sáng hôm nay gần như giống với buổi sáng hôm trước, thời gian vẫn là mười phút, ngươi căn cứ tình huống của mình, tính toán ra các loại số liệu như tốc độ chạy bộ, tốt nhất là có thể giữ vững tốc độ đều đều không thay đổi từ đầu tới cuối. Nhưng nếu trên đường ngươi cảm thấy bản thân cần điều chỉnh, ngươi cũng có thể tự mình tiến hành điều chỉnh." Hạ Chí nhìn Mạc Ngữ, vẻ mặt lại trở nên rất nghiêm túc, "Nhớ phương thức hô hấp ta đã bày ngươi lần trước không? Lần này, khi ngươi chạy bộ, hãy dùng loại phương pháp kia để tiến hành hô hấp."
"Được, Hạ lão sư." Mạc Ngữ lên tiếng.
"Bắt đầu đi." Theo Hạ Chí nói câu bắt đầu, Mạc Ngữ lập tức dùng một loại tư thế rất ưu mỹ bước lên đường băng.
Trong khoảng cách chừng trăm mét đầu, Mạc Ngữ điều chỉnh tốc độ và tư thế vài lần, sau đó, nàng vẫn duy trì một loại tư thế chính xác, mỗi một lần nhấc chân, mỗi một lần đong đưa, đều có vẻ chính xác vô cùng. Nhưng loại chính xác này không khiến người ta có cảm giác máy móc, mà có vẻ như rất nhịp nhàng, rất ưu mỹ, mà đuôi ngựa sau gáy nàng, mỗi một lần đong đưa, quỹ tích không chút biến hóa, có vẻ hết sức mỹ lệ.
Đám nam nữ sinh chưa rời đi rất nhanh đã xem tới ngây người, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng nghĩ tới, một người chạy bộ lại có thể chạy tới ưu mỹ như thế, bọn hắn đứng ở chỗ này, chỉ nhìn Mạc Ngữ chạy bộ cũng là một loại hưởng thụ cực lớn!