Dị Năng Giáo Sư

Chương 120: Có một xu quan hệ nào với ngươi sao (2)

Chương 120: Có một xu quan hệ nào với ngươi sao (2)


Lời của Hạ Chí vừa ra, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, lúc này, rốt cục mọi người cũng phát hiện, dường như đúng là chuyện này hoàn toàn không giống với suy nghĩ của bọn hắn lúc trước, Hạ lão sư này đòi tiền lại có thể không phải đòi tiền thật, mà dường như hắn muốn nói cho mọi người, chuyện của trường trung học phổ thông Minh Nhật không có một chút quan hệ gì với bọn họ.
"Hạ lão sư, ngươi muốn nói trường trung học phổ thông Minh Nhật có đóng cửa hay không cũng không quan hệ gì tới chúng ta sao? Nhưng ta là phóng viên, ta có trách nhiệm cũng có nghĩa vụ..." Rốt cục Trịnh Mỹ cũng kịp phản ứng, nhưng loại thái độ này của Hạ Chí vẫn khiến nàng rất tức giận.
"Trong số các ngươi, ai nguyên ý đưa ra một xu cho trường trung học phổ thông Minh Nhật không?" Hạ Chí trực tiếp ngắt lời Trịnh Mỹ, giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh băng, "Trong suốt hai mươi năm qua, trường trung học phổ thông Minh Nhật vẫn do một mình lão hiệu trưởng Thu Minh độc lập chống đỡ, các ngươi không hề bỏ ra một xu cũng không hề bỏ ra một chút sức lực nào, hiện tại, cho dù trường trung học phổ thông Minh Nhật muốn làm cái gì, cũng không có liên quan quái gì với các ngươi, tương lai, trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng sẽ không có một xu liên hệ gì với các ngươi!"
Lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người, giọng điệu của Hạ Chí càng lạnh hơn: "Mặc kệ Thu Đồng muốn làm gì, đó cũng là tự do của nàng, các ngươi ai cũng không có tư cách đứng chỗ này góp ý bậy bạ, hiện tại, đều cút hết cho ta!"
Nói xong câu đó, Hạ Chí lập tức xoay người đi vào cổng trường.
Nơi cổng chính tạm thời có chút vắng lặng ngắn ngủi, theo sau chính là một mảnh xôn xao.
"Quá kiêu ngạo, đây là thái độ gì vậy?"
"Rất quá đáng, thật coi trường trung học phổ thông Minh Nhật là đất của nhà bọn hắn sao?"
"Nhưng trường trung học phổ thông Minh Nhật đúng là đất nhà bọn hắn thật..."
"Mặc kệ thế nào, chúng ta là phóng viên, chúng ta có quyền giám sát..."
"Trước đó có người nói hắn không có tố chất ta còn không tin, hiện tại ta tin, thật không hổ là giáo viên thể dục, một chút tố chất cũng không có..."
Đông đảo phóng viên nguyên một đám lòng đầy căm phẫn, hiển nhiên ai cũng không định rời đi, ngược lại một số người vây xem bên cạnh lại có người bắt đầu cảm thấy thật ra những lời Hạ Chí vừa nói rất có đạo lý. Khi người ta cực khổ mở trường học, không thấy các ngươi đưa ra nửa xu, bây giờ trường học của người ta sắp không chịu đựng nổi, muốn bán đi, các ngươi lại chạy đến góp ý bậy bạ, nguyên một đám đại nghĩa lẫm nhiên, dựa vào cái gì?
Rõ ràng Thu Đồng người ta có thể sống cuộc sống giàu có trăm ức bàng thân, dựa vào cái gì phải cưỡng ép người ta làm một hiệu trưởng khổ cực cả ngày phải lo lắng vì tiền?
Phóng viên ở đó không ngừng ồn ào trách móc, nhưng Hạ Chí vốn không để ý tới bọn hắn, ngược lại lúc này người què đi tới bên cạnh Hạ Chí, mở miệng hỏi: "Cần ta đuổi hết bọn họ đi không?"
"Không cần, ta sẽ xử lý." Hạ Chí thản nhiên nói.
"Ngươi định xử lý như thế nào?" Dường như người què hơi hiếu kỳ.
"Nên lên lớp." Hạ Chí có chút hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Đinh linh linh!
Chuông vào học đúng lúc vang lên, lúc này vừa đúng tám giờ, trường trung học phổ thông Minh Nhật bắt đầu một tuần lễ mới.
Lên lớp?
Ánh mắt người què lóe lên một tia khó hiểu, hắn ta vẫn không hiểu nổi rốt cuộc Hạ Chí đang làm cái gì, mà hắn ta vẫn không hiểu rõ, lấy thân phận của Hạ Chí trước kia, vì sao hắn ta chỉ làm một lão sư mà có thể làm tới vui vẻ như vậy?
Lắc đầu, người què trở lại phòng bảo vệ, hắn ta quyết định không thèm suy nghĩ quá nhiều, hắn ta chỉ cần làm tốt chuyện của chính hắn ta là được, mà chuyện của Hạ Chí, cũng không tới phiên hắn ta quan tâm.
A?
Đột nhiên người què phát hiện không thích hợp, trong tầm mắt xuất hiện rất nhiều học sinh, mà những học sinh này, xem cách ăn mặc, mỗi người đều có chút cao cấp. Người què sớm đã nhận ra mỗi một người trong trường học lập tức phát hiện, những học sinh này chính là học sinh thổ hào lớp sáu khối mười hai.
Những học sinh này nguyên một đám phờ phạc ủ rũ, dường như không quá tình nguyện, mà chúng phóng viên phía ngoài cửa trường cũng lập tức phát hiện đám học sinh này, lập tức ngừng tranh cãi ầm ĩ, nguyên một đám nhắm thẳng màn ảnh vào những học sinh này, trong lòng đều muốn nói, hiện tại đang là thời gian lên lớp, nhiều học sinh chạy đến như vậy, hẳn là đã xảy ra đại sự gì?
Sau đó có phóng viên lập tức bén nhạy phát hiện, có một học sinh hai bên gương mặt đều sưng đỏ, hắn ta cúi đầu, thoạt nhìn không dám gặp người, phóng viên này lập tức càng thêm hưng phấn.
"Ôi, vị bạn học kia, xin hỏi vì sao trên mặt ngươi lại sưng to như vậy?" Người phóng viên này chụp mấy bức ảnh, sau đó cách cửa trường học hô lên.
Phóng viên này vừa hô, lập tức khiến sự chú ý của mọi người đều tập trung lên người học sinh kia.
"Ôi, Cao Tuấn, có phóng viên muốn phỏng vấn ngươi." Có người còn la lên một câu.
"Đúng vậy, Cao Tuấn, nơi trả lời đám phóng viên một chút đi." Bên cạnh còn có người ở đó ồn ào.
Nam sinh gò má sưng đỏ bị phóng viên phỏng vấn chính là Cao Tuấn, vốn dĩ hắn ta cảm thấy bản thân không còn mặt mũi gặp người, lúc này đương nhiên hắn ta lại càng tức giận hơn, hắn ta bỗng ngẩng đầu nhìn phóng viên kia, trực tiếp mắng lên: "Liên quan gì đến ngươi? Lão tử ăn phải đồ nóng bị nhiệt trong người không được sao?"
Phải nói hiện tại Cao Tuấn đã thông minh hơn một chút, chí ít hắn ta cũng biết lúc này không thể nói bản thân bị Hạ Chí đánh.
"Cao Tuấn, ngươi lấy cớ này không được, ngươi nên nói mình bị té mới đúng."
"Bị té mà có thể té hai bên mặt thành như vậy? Ngươi có thể nói tự mình tát mình vài bạt tai chơi..."
Những học sinh khác trong lớp thổ hào đang ồn ào. Bình thường Cao Tuấn rất chảnh chọe, lúc này, đương nhiên bọn hắn sẽ không bỏ qua cơ hội trêu chọc Cao Tuấn.
"Tốt rồi, bắt đầu đi học." Vào lúc này, giọng nói lạnh nhạt của Hạ Chí vang lên, "Đây là tiết thể dục đầu tiên ta dạy cho các ngươi."
Đi học?
Đám người phía ngoài cửa ù ù cạc cạc, thằng này là giáo viên thể dục không sai, nhưng hắn ta chạy đến cửa trường học dạy thể dục, cũng quá hiếm thấy đi?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất