Chương 139: Ta cũng yêu ngươi (1)
"Hiệu trưởng, ta quyết định làm một giáo viên thể dục có trách nhiệm, cho nên ta đã để mỗi học sinh nói ra môn thể dục bọn hắn muốn học, bọn hắn muốn học cái gì, ta sẽ cho bọn hắn học cái ấy." Hạ Chí bày ra dáng vẻ rất chăm chú, "Sau đó, vấn đề đến, có học sinh nói nàng muốn học nhảy cầu."
"Vậy ngươi thật sự đáp ứng?" Thu Đồng có chút căm tức, tên hỗn đản này, ngay cả khi lên lớp thể dục cũng không thể an phận một chút!
"Hiệu trưởng, thân là một lão sư, ta phải làm gương tốt, nói lời giữ lời." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Chuyện ngươi đáp ứng tự ngươi đi làm đi, trường chúng ta không có khu dạy nhảy cầu!" Thu Đồng tức giận nói.
"Mỹ lệ hiệu trưởng, đây cũng là chuyện ta muốn nói, trường chúng ta cần bổ sung một vài công trình thể dục." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Ngươi muốn ta xây một khu dạy nhảy cầu?" Thu Đồng trừng mắt nhìn Hạ Chí, lại muốn đánh tên hỗn đản này một trận.
"Đồng Đồng, ngươi thật thông minh!" Hạ Chí mỉm cười, chỉ có điều tầm mắt hắn lại như đang nhìn về phương vị không nên nhìn nào đó. Mặc dù đây chỉ là cảm giác, nhưng Thu Đồng vẫn rất căm tức, nàng luôn cảm thấy trên thực tế, không phải tên khốn nạn này khen nàng thông minh, mà là đang châm chọc nàng ngực to mà không có não, nếu không hắn cần gì phải lưu manh tới độ nhìn chằm chằm nơi ấy của nàng như vậy?
"Hạ lão sư, có phải đầu óc ngươi bị nước vào không?" Thu Đồng cắn răng, "Cũng vì một đệ tử muốn học nhảy cầu, nên ta phải đặc biệt đi xây một khu dạy nhảy cầu?"
"Thật ra còn có một học sinh nói muốn học bơi, bể bơi và khu dạy nhảy cầu có thể xây chung một chỗ." Hạ Chí trả lời một cách rất nghiêm túc.
"Vậy nếu có học sinh muốn học cưỡi ngựa, há chẳng phải ta còn phải đặc biệt đi xây một khu học cưỡi ngựa?" Thu Đồng tàn nhẫn trừng mắt nhìn Hạ Chí, mệt cho tên hỗn đản này nghĩ ra được, một đệ tử muốn học nhảy cầu, hắn đặc biệt đi xây một khu dạy nhảy cầu, hắn cho rằng muốn xây khu nhảy cầu không cần bỏ tiền ra sao?
"Thật ra hiệu trưởng, muốn thành lập một khu dạy cưỡi ngựa nho nhỏ cũng không khó lắm." Hạ Chí vẫn trả lời rất nghiêm túc như cũ.
Thu Đồng lập tức có chút tan vỡ, rõ ràng tên hỗn đản này còn muốn để nàng xây cả khu dạy cưỡi ngựa?
"Đồng Đồng, ta cảm thấy dáng vẻ ngươi cưỡi ngựa chắc chắn sẽ rất xinh đẹp, đương nhiên, dáng vẻ khi ngươi nhảy cầu và bơi lội chắc chắn sẽ càng hấp dẫn hơn." Lúc này Hạ Chí lại cất lời.
"Hạ lão sư, ngươi có biết muốn xây mấy thứ này đều cần tiền không?" Thu Đồng lạnh lùng nhìn Hạ Chí, rõ ràng tên hỗn đản này còn muốn nhìn nàng khi nhảy cầu và bơi lội, không phải là muốn nhìn nàng mặc đồ tắm sao? Thật đúng là nằm mơ!
Trong lòng Thu Đồng thầm mắng Hạ Chí, thế nhưng biểu hiện bên ngoài lại chỉ là một bộ băng sơn mỹ nhân, nàng muốn giữ khoảng cách với tên khốn nạn này!
"Biết." Hạ Chí không chút hoang mang trả lời.
"Vậy hiện tại ta sẽ nói cho ngươi biết ba chữ!" Thu Đồng hừ lạnh một tiếng: "Ta..."
"Ta cũng yêu người, Đồng Đồng!" Hạ Chí tiếp lời Thu Đồng, nói, "Ngươi không cần phải nói ra, ta biết."
"Ngươi!" Thu Đồng lập tức giận đến cũng không cách nào giả làm băng sơn mỹ nhân, "Khốn nạn, ta muốn nói ta không có tiền!"
"Không sao, Đồng Đồng thân yêu, ta yêu bản thân ngươi mà không phải tiền của ngươi, cho nên ngươi có tiền hay không, ta vẫn sẽ yêu ngươi." Hạ Chí nhìn Thu Đồng, tiếp tục bày ra dáng vẻ rất nghiêm túc.
Thu Đồng bỗng nắm lấy một quyển từ điển Anh - Trung to lớn, tàn nhẫn đập về phía Hạ Chí.
"Ta muốn nói ta không có tiền xây mấy khu nát như bể bơi, khu dạy nhảy cầu hay khu dạy cưỡi ngựa!" Thu Đồng gần như là rống lên.
"À, Đồng Đồng, thì ra ý ngươi là như vậy." Hạ Chí đưa tay đón lấy quyển từ điển Anh – Trung to lớn kia, một bộ bỗng nhiên tỉnh ngộ.
"Khốn nạn, ngươi còn giả vờ!" Thu Đồng nghiến răng nghiến lợi, nàng mới không tin lúc đầu Hạ Chí không hiểu nàng muốn nói gì, tên hỗn đản này chỉ cố ý muốn đùa giỡn nàng mà thôi.
"Đồng Đồng thân yêu, ta thực sự không giả vờ." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội, "Ta vốn không muốn ngươi dùng tiền xây những công trình thể dục này."
"Không dùng tiền thì xây thế nào được?" Thu Đồng tức giận nói.
"Đúng là không dùng tiền thì không cách nào xây được, thế nhưng Đồng Đồng thân yêu, sao ta có thể để ngươi tốn tiền xây mấy thứ kia đây?" Hạ Chí lắc đầu, "Ta cũng không thể để ngươi vì người khác mà tiêu tiền của ta, như vậy há chẳng phải ngươi còn tốt với người khác hơn cả với ta sao?"
"Hạ lão sư, nếu ngươi còn thích ăn nói lung tung, vậy ngươi cút ra ngoài cho ta!" Thu Đồng cắn răng, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Chí, "Câu tiếp theo tốt nhất ngươi nên nói chính sự cho ta!"
"Hiệu trưởng, chúng ta cần bổ sung một số công trình thể dục, nhưng ta không muốn tiêu tiền của mình, cho nên chúng ta cần tìm một người xây giúp chúng ta." Rốt cục Hạ Chí cũng bắt đầu nói chính sự.
"Ngươi cảm thấy hiện tại chúng ta còn có thể tìm nhà tài trợ sao?" Thu Đồng tức giận nói, tên hỗn đản này không thể nói thẳng những lời này từ trước sao? Ý nghĩ này cũng không phải không thể, đúng là có thể tìm người tài trợ, đương nhiên, lấy danh tiếng hiện tại của trường trung học phổ thông Minh Nhật, muốn tìm tiền tài trợ? Quá khó.
"Hiệu trưởng, chúng ta không tìm nhà tài trợ." Hạ Chí lại lắc đầu.
"Vậy ngươi muốn làm gì?" Thu Đồng trừng mắt nhìn Hạ Chí, có phải gia hỏa này lại có ý nghĩ hiếm thấy gì đó?