Chương 141: Chỉ có ta không muốn dạy học sinh (1)
Ở thành phố Thanh Cảng, cái tên Trần Thiên Thành này tuyệt đối là danh nhân, đối với thị dân bình thường của thành phố Thanh Cảng, rất có thể bọn hắn không biết thị trưởng thành phố Thanh Cảng là ai, nhưng bọn hắn tuyệt đối sẽ biết Trần Thiên Thành, chính là vì Trần Thiên Thành chính là thủ phủ của thành phố Thanh Cảng.
Trần Thiên Thành hơn sáu mươi tuổi được khen là mẫu người điển hình cho doanh nhân dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, từ một nông dân xuất thân từ một khe núi đến thủ phủ thành phố Thanh Cảng có được tài sản mấy trăm ức. Cuộc đời Trần Thiên Thành có thể nói là truyền kỳ, nhưng không hề nghi ngờ, vì một đời truyền kỳ này cũng khiến Trần Thiên Thành già nua càng nhanh hơn người bình thường. Vào thời đại lão nhân hơn sáu mươi tuổi cũng không tính là quá già, thế nhưng dáng dấp của Trần Thiên Thành lại có vẻ già tới hơi quá phận.
Thật ra Thu Đồng cũng không có lui tới gì với danh nhân của thành phố Thanh Cảng, nhưng nàng vẫn biết cái tên Trần Thiên Thành này, cho dù là gia gia nàng Thu Minh cũng rất bội phục Trần Thiên Thành. Chẳng qua, trước đó Thu Đồng còn chưa gặp Trần Thiên Thành, chỉ nhìn thấy hắn ta trên TV và trên báo chí. Dù vậy, hiện tại nàng vẫn có thể vừa nhìn đã nhận ra, lão nhân xuất hiện ở cửa chính là vị thủ phủ truyền kỳ Trần Thiên Thành.
"Chào ngươi, Thu Đồng tiểu thư, mạo muội quấy rầy." Giọng nói ôn hòa vang lên, Thu Đồng có chút ngây người giật mình tỉnh lại, mà giọng điệu khách khí của Trần Thiên Thành cũng khiến Thu Đồng có ấn tượng tương đối khá.
"Trần lão tiên sinh, mời vào." Thu Đồng đứng lên, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng đối với người luôn hờ hững là nàng, giọng điệu này có thể tính là tương đối khách khí.
"Cảm ơn." Trần Thiên Thành chậm rãi đi vào phòng làm việc, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
"Trần lão tiên sinh, mời ngài ngồi trước." Tuy rằng Thu Đồng hơi kinh ngạc vì sự xuất hiện của Trần Thiên Thành, nhưng nàng cũng không đến mức vì vậy mà cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Chỉ có điều Trần Thiên Thành rất khách khí, đương nhiên nàng cũng sẽ biểu hiện khách khí một chút.
"Được." Trần Thiên Thành ngồi đối diện với Thu Đồng.
"Trần lão tiên sinh, ta đã từng nghe nói tới tên của ngài, cho nên ta xin đi thẳng vào vấn đề, ngài tìm đến ta có chuyện gì?" Thu Đồng cũng ngồi xuống, sau đó rất trực tiếp mà hỏi.
"Thu Đồng tiểu thư, ta vẫn luôn rất kính nể gia gia ngươi, Thu Minh lão tiên sinh. Tiếc nuối lớn nhất của Thu lão tiên sinh là phụ thân ngươi, nhưng ngươi lại là kiêu ngạo nhất của hắn ta. Hắn ta ra đi chính là tổn thất cho cả thành phố này." Trần Thiên Thành nhẹ nhàng thở dài, "Ta nói những lời này cũng không phải muốn tranh thủ thiện cảm của Thu Đồng tiểu thư, ta chỉ hiểu được cảm giác bất đắc dĩ của Thu lão tiên sinh, loại bất đắc dĩ khi không cách nào dạy dỗ nhi tử mình, mà đây cũng là nguyên nhân ta tới nơi này, ta cũng có một nhi tử không cách nào dạy dỗ."
Thu Đồng ngẩn ngơ, trong lúc nhất thời, nàng không khỏi nhớ tới tên hỗn đản Hạ Chí kia, chính là tên Hạ Chí vài phút trước mới chọc nàng giận quá chừng, còn nói cái gì mà muốn bán đấu giá danh ngạch học sinh lớp thiên tài. Hiện tại, thủ phủ thành phố Thanh Cảng liền xuất hiện, nói có một nhi tử không cách nào dạy dỗ, dường như muốn đưa nhi tử đến nơi đây. Chẳng lẽ suy nghĩ hiếm thấy của tên hỗn đản Hạ Chí kia còn có khả năng thực hiện?
Thế nhưng, hình như hơi không đúng.
"Trần lão tiên sinh, tuy ta không biết rõ chuyện nhà ngài, nhưng ta đã từng nhìn thấy tin tức về nhi tử của ngài. Theo ta được biết, hiện tại hắn ta đang học ở trường trung học Thường Thanh đúng không?" Thu Đồng cũng không đặc biệt chú ý tới chuyện của Trần Thiên Thành, nhưng trong thành phố Thanh Cảng đã đưa tương đối nhiều tin về Trần Thiên Thành, mà mấy năm nay, theo tuổi tác của Trần Thiên Thành tăng cao, tin tức về người nối nghiệp của Trần Thiên Thành cũng lại càng nhiều. Cho nên trên thực tế, từ mấy năm trước, nhi tử Trần Thiên Thành đã bắt đầu trở thành tiêu điểm của truyền thông.
Mà làm một trường quý tộc chân chính, trung học Thường Thanh càng không keo kiệt việc tuyên truyền nhi tử thủ phủ Thanh Cảng đang học trong trường bọn họ. Vì vậy, thật ra có rất nhiều người đều biết, nhi tử của Trần Thiên Thành đang học ở trường trung học Thường Thanh.
Trần Thiên Thành hơn sáu mươi tuổi, lại có một nhi tử còn đang học trung học phổ thông, thật ra bản thân tin tức này vốn đã là tin tức rất lớn. Mà rõ ràng nhi tử này còn là con độc nhất của Trần Thiên Thành, dĩ nhiên càng khiến người khác chú ý. Chẳng qua, trường trung học Thường Thanh cũng biết bảo vệ việc riêng của thủ phủ, trước mắt, rốt cuộc nhi tử Trần Thiên Thành tên là gì còn chưa bị truyền thông công khai.
"Đúng là nhi tử ta đang học ở trường trung học Thường Thanh." Trần Thiên Thành gật đầu, "Thu Đồng tiểu thư, về tình huống của nhi tử ta, thật là một lời khó nói hết, nhưng nói tóm lại, hiện tại ta muốn tìm một vị lão sư thích hợp hơn cho nhi tử ta. Mà vừa vặn hôm nay ta thấy video Hạ Chí lão sư dạy học ở cổng trường, ta cảm thấy, Hạ Chí lão sư chính là lão sư ta muốn tìm."
Trong lòng Thu Đồng có cảm giác ngũ vị tạp trần, buổi học hiếm thấy ở cổng trường của tên hỗn đản kia lại có thể được Trần Thiên Thành tán thưởng? Chuyện này cũng quá bất hợp lý đi!
Càng khiến Thu Đồng cảm thấy ngoài dự kiến là, chiếu theo xu thế này, suy nghĩ hiếm thấy của Hạ Chí rất có khả năng được thực hành. Đối với người khác, vì cho nhi tử được đi học mà đặc biệt xây bể bơi gì gì đấy… khẳng định là không quá có lời, nhưng đối với thủ phủ thành phố Thanh Cảng như Trần Thiên Thành, xây bể bơi thật không phải việc gì lớn.
"Trần lão tiên sinh, ngài muốn để nhi tử của ngài đến học ở trường chúng ta sao?" Rốt cục Thu Đồng cũng mở miệng hỏi.