Chương 16: Ngươi sẽ được ghi vào sử sách (2)
Rốt cục trong phòng học cũng có tiếng gây rối nhỏ nhẹ, những người khác vô thức nhìn về phía Thiệu Phong, trong lòng gần như đều đang lẩm bẩm, nếu bản thân Thiệu Phong không tự mình đi ra, liệu có phải hắn cũng sẽ giống như Cao Tuấn, bị chủ nhiệm lớp mới tới này lôi ra ngoài?
"Họ Hạ, không phải ngươi là lão sư sao? Ở trước mặt ta, ngươi tự kiêu cái gì? Hiện tại lão tử sẽ dạy dỗ ngươi..." Tại lúc này, một giọng nói có chút hổn hển vang lên, cũng hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người. Ngay sau đó, mọi người thấy được Cao Tuấn đã bò từ dưới đất dậy, đang nhằm về bục giảng, vừa hô hào trách móc vừa vung quyền về phía Hạ Chí.
Lúc này Cao Tuấn hết sức phẫn nộ, từ sau khi tới trường trung học phổ thông Minh Nhật, hắn ta chưa từng bị ủy khuất như vậy bao giờ. Hắn ta đẹp trai lại có tiền, cũng có thể tính là nhân vật phong vân trong trường học, mỗi một lão sư đều phải khách khí với hắn ta, chỉ cầu hắn ta không làm khó bọn họ. Nhưng hiện tại, đột nhiên lại có một lão sư xuất hiện muốn hắn ta cút ra ngoài, vậy cũng thôi đi, còn dám trực tiếp kéo hắn ta ra khỏi phòng học, ném xuống đất, sao Cao Tuấn có thể nhịn được cơn tức này?
Trong phòng học, vẻ mặt không ít người trở nên hưng phấn, phải biết rằng, mặc dù bọn hắn thường xuyên bắt nạt lão sư, nhưng muốn nói ra tay đánh lão sư, đúng thật là trước nay chưa từng có. Lúc này, Cao Tuấn sắp sáng tạo ra truyền kỳ mới trong trung học phổ thông Minh Nhật.
Một quyền chứa đầy phẫn nộ của Cao Tuấn nặng nề nện về phía gò má Hạ Chí, giờ khắc này, hắn ta hận không thể trực tiếp đập nát nhừ gương mặt Hạ Chí, bởi vì hắn ta cảm thấy Hạ Chí đã khiến hắn ta mất hết mặt mũi!
"A, đau..." Cao Tuấn chỉ cảm thấy nắm đấm của mình đánh lên một tấm thép, đau đến hắn ta phải chửi thề, sau đó bản năng muốn thu hồi nắm đấm, thế nhưng đúng vào lúc này, hắn ta lại phát hiện, bản thân mình không cách nào thu hồi nắm đấm.
Đương nhiên Cao Tuấn cũng không nện vào tấm thép, hắn ta chỉ nện trúng lòng bàn tay Hạ Chí, có điều, lòng bàn tay Hạ Chí cứng rắn như tấm thép. Mà giờ khắc này, Hạ Chí càng trực tiếp nắm lấy nắm đấm của Cao Tuấn, tay như kẹp sắt khiến Cao Tuấn khó có thể nhúc nhích mảy may!
"Ách... Buông, buông..." Vẻ mặt Cao Tuấn thống khổ vô cùng, hắn ta chỉ cảm thấy năm ngón tay của Hạ Chí như năm thanh thép không ngừng siết chặt, đau nhức truyền đến từ nắm tay khiến Cao Tuấn cảm giác như nắm đấm của mình đã vỡ nát. Thậm chí hắn ta còn nghe được tiếng xương ngón tay vỡ vụn.
"Dường như ta quên nói cho các ngươi biết, ta cũng là giáo viên thể dục của các ngươi." Hạ Chí nhìn Cao Tuấn, trong giọng nói có khinh thường nhàn nhạt, "Thân làm chủ nhiệm lớp của các ngươi, hẳn ta nên nói cho các ngươi biết một thường thức, đó chính là không nên nỗ lực đánh nhau với giáo viên thể dục."
Vừa dứt lời, Hạ Chí nhìn như rất tùy ý đẩy nhẹ tới, cả người Cao Tuấn trực tiếp bay ngược.
Ách!
Cao Tuấn trực tiếp bay ra khỏi phòng học, nặng nề ngã trên mặt đất, đồng thời còn phát ra một tiếng hự đau đớn.
Trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt mỗi một học sinh nhìn Hạ Chí đều có chút không giống, vốn bọn hắn cho rằng bản thân có thể nhìn thấy tràng diện đặc sắc Cao Tuấn đánh lão sư, không nghĩ tới kết quả lại ngược lại, là vị lão sư này đánh Cao Tuấn!
Hạ Chí lại lần nữa nhìn về phía Thiệu Phong, giọng điệu lạnh lùng: "Thiệu Phong, ngươi cũng muốn bay ra khỏi phòng học sao?"
Thiệu Phong ngẩn ngơ, sau đó lập tức kịp phản ứng: "Ách, lão sư, ta… ta sẽ tự đi ra!"
Thiệu Phong vội vàng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, nhanh chóng đi ra khỏi phòng học, ngay lúc hắn ta muốn tiếp tục đi, giọng nói của Hạ Chí lại vang lên lần nữa: "Đứng ở cửa, trước khi tan học không cho phép rời đi."
Thiệu Phong lập tức buồn bực, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở nơi đó. Trong lòng hắn ta thầm lẩm bẩm, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, hắn ta không muốn lâm vào kết cục giống Cao Tuấn.
Vô thức nhìn nhìn Cao Tuấn, Thiệu Phong phát hiện Cao Tuấn còn đang nằm trên mặt đất chưa thể đứng dậy. Mặc dù Cao Tuấn rất nỗ lực muốn đứng lên, nhưng hắn ta chỉ khẽ động đã cảm thấy đau đến nhe răng.
"Ôi, Cao Tuấn, ngươi sao vậy?" Thiệu Phong không nhịn được nhỏ giọng hỏi một câu.
Cao Tuấn cắn răng, bỗng nhiên từ dưới đất ngồi dậy, hắn ta không để ý đến Thiệu Phong, mà giận tới phát điên hô to với Hạ Chí trong phòng học: "Họ Hạ, ngươi chờ cho ta, ta muốn kiện ngươi, kiện ngươi dùng phương pháp xử phạt thể xác với học sinh!"
"Ngươi muốn kiện ta với hiệu trưởng sao?" Hạ Chí chậm rãi đi về phía Cao Tuấn, trên mặt xuất hiện trào phúng nhàn nhạt.
"Không phải ngươi ỷ vào hiệu trưởng là bạn gái của ngươi sao?" Cao Tuấn giận dữ nhìn Hạ Chí, "Ta cho ngươi biết, ta muốn tới bộ giáo dục kiện ngươi, ta muốn để ngươi không bao giờ có thể làm lão sư nữa!"
"À, bộ giáo dục sao, mau đi đi, hiện tại vừa lúc đang là giờ làm việc." Hạ Chí bày ra một bộ hời hợt, "Đúng rồi, khi kiện ta, nhớ phải nói cho bọn hắn biết, ta không chỉ dùng cách xử phạt thể xác với ngươi, còn đuổi học ngươi."
A?
Trong phòng học vang lên vài tiếng kinh hô, đuổi học? Vị chủ nhiệm lớp này muốn đuổi Cao Tuấn? Này… nói đùa gì vậy?
"Cái gì?" Cao Tuấn cũng hoài nghi mình nghe lầm, "Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn đuổi ta?"
"Không, ta đã đuổi ngươi rồi." Hạ Chí thản nhiên nói: "Từ giờ trở đi, ngươi không còn là học sinh của trường trung học phổ thông Minh Nhật."
"Không, ngươi không thể làm như vậy!" Cao Tuấn thoạt nhìn có vẻ nóng nảy, "Cho tới bây giờ trường trung học phổ thông Minh Nhật đều không đuổi học sinh!"
"Chúc mừng ngươi, tên ngươi sẽ được ghi vào sử sách." Trên mặt Hạ Chí hiện lên nụ cười nhàn nhạt, "Ngươi đã trở thành học sinh đầu tiên bị đuổi học trong lịch sử trường trung học phổ thông Minh Nhật."
Thoạt nhìn Cao Tuấn lại càng nóng nảy hơn, thậm chí hắn ta đã quên cả đau đớn, bỗng đứng từ dưới đất lên, sau đó rống to với Hạ Chí: "Họ Hạ, ngươi dựa vào cái gì mà đòi đuổi ta?"