Chương 169: Quỳ đủ 24h (1)
Một bạt tai này vang dội dị thường, vang dội tới mức đủ để hấp dẫn lực chú ý của đám người cách đó vài chục mét, vì thế, có mấy cảnh sát đã quay đầu nhìn lại, sau đó bọn hắn liền thấy, Hạ Chí lại tát thêm một tát thẳng lên mặt Thu Thiên Lương.
Không, không phải một tát.
Bốp bốp bốp...
Tiếng bạt tai liên tục vang lên, tát thẳng mặt, tát xéo, tát má trái tát má phải, Hạ Chí tát hơn mười cái rốt cục mới ngừng lại, mà giờ khắc này, đám cảnh sát bên kia rốt cục cũng kịp phản ứng.
Hai cảnh sát vội vàng chạy về phía bên này, cảnh sát dẫn đầu rất cao to, bước chân cũng rất lớn, hắn ta đi ở phía trước nhất, vừa chạy còn vừa hô to: "Làm cái gì đấy? Mau dừng tay!"
Thu Thiên Lương đã hoàn toàn bị đánh hôn mê, hắn ta vốn không nghĩ tới, ngay trước mặt cảnh sát Hạ Chí vẫn dám đánh hắn ta, hơn nữa vây mà còn tát hắn ta nhiều bạt tai như vậy. Hiện tại cả đầu Thu Thiên Lương chỉ cảm thấy choáng váng, hai bên gương mặt tựa như đã chết lặng, hoàn toàn không tìm được cảm giác, hắn ta chỉ cảm thấy trong miệng như có mấy cái răng sắp rớt, hơn nữa, còn có mùi vị tanh nồng.
Nhìn gò má sưng vù của Thu Thiên Lương, trong lòng Thu Đồng có cảm giác khoái trá khó hiểu, thậm chí nàng còn hy vọng bản thân mình có thể đích thân tát Thu Thiên Lương hơn mười cái, nhưng ngoài khoái trá, nàng lại có cảm giác bất đắc dĩ, trước đó nàng đã nghi ngờ Hạ Chí sẽ động thủ, kết quả Hạ Chí thật sự ra tay, vấn đề là lần này không giống trước, lúc này cảnh sát còn đang ở ngay bên cạnh đâu.
Nhưng suy nghĩ tới hai cảnh sát đang nằm dưới đất ngoài cổng trường, Thu Đồng biết rõ, đối với Hạ Chí đây là chuyện rất bình thường, ngay cả cảnh sát hắn còn dám trực tiếp ra tay, đừng nói là có cảnh sát ở bên cạnh hắn không dám động thủ đánh người khác.
Chỉ có điều, hai cảnh sát đã hôn mê trước đó dường như bị Hạ Chí giao cho người què xử lý, hiện tại, Hạ Chí phải làm thế nào mới xử lý được chuyện trước mắt đây?
"Thu tiên sinh, ngươi không sao chứ?" Cảnh sát cao to kia đi tới bên cạnh Thu Thiên Lương, có chút ân cần hỏi một câu.
Nghe cảnh sát cao to hỏi như vậy, rốt cục Thu Thiên Lương cũng kịp phản ứng, sau đó hắn ta tức giận dị thường, dùng tay chỉ vào Hạ Chí, một bộ tức tới hổn hển rống to hơn: "Hoàng cảnh quan, chính là hắn ta, hắn ta chính là bạn trai của Thu Đồng Hạ Chí, ta hoài nghi cái chết của phụ thân ta cũng có liên quan với hắn ta, hiện tại hắn ta còn ra tay đánh người, các ngươi nhanh bắt hắn ta lại giúp ta, ta muốn hắn ta phải ngồi nhà đá bóc lịch... Ách!"
Thu Thiên Lương vừa rống giận trong lòng vừa hung tợn nghĩ, lần này nhất định phải chỉnh chết dã nam nhân của Thu Đồng. Hiện tại cảnh sát ở ngay bên cạnh, chứng cứ vô cùng xác thực, xem tiểu vương bát đản này còn trốn thế nào!
Thế nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Thu Thiên Lương, hắn ta còn chưa dứt lời, nơi tiểu phúc đột nhiên truyền đến một hồi đau đớn.
Mà cảnh sát cao to và cảnh sát cao gầy vừa chạy tới lại dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn một màn này. Ngay dưới mắt bọn họ, sau khi bị bọn họ cảnh cáo như vậy, thế mà tên bạn trai của Thu Đồng Hạ Chí trong miệng Thu Thiên Lương còn có thể một cước đá vào trên bụng Thu Thiên Lương, hoàn toàn không đặt cảnh sát bọn họ vào mắt!
Hai tay Thu Thiên Lương ôm bụng, thân thể vì đau nhức mà vặn vẹo, sau đó, cả người hắn ta dứt khoát ngã trên mặt đất, mà tên cảnh sát họ Hoàng cao to kia rốt cục cũng giận tím mặt.
"Lẽ nào lại có cái lý ấy!" Hoàng cảnh quan phẫn nộ hừ một tiếng, "Bắt hắn ta lại cho ta!"
Những lời phía sau của Hoàng cảnh quan đương nhiên là đang nói với cảnh sát cao gầy kia, mà cảnh sát cao gầy này cũng lập tức lấy còng ra, chuẩn bị hành động. Thu Đồng hơi nhíu mày, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, nhưng một giây sau, Thu Đồng lại rất tự giác ngậm miệng lại, bởi vì nàng lại phát hiện, gia hỏa Hạ Chí này hoàn toàn không xuất bài theo lẽ thường, nàng vẫn nên dứt khoát đứng bên cạnh nhìn thì tốt hơn.
Chỉ thấy Hạ Chí vốn không hề quan tâm tới vị Hoàng cảnh quan và thủ hạ của hắn ta, hắn như triệt để coi nhẹ hai người cảnh sát này, mà không biết từ lúc nào, hắn đã đi tới bên cạnh Thu Thiên Lương, khẽ cong eo, níu lấy áo trên phần gáy Thu Thiên Lương, xách cả người Thu Thiên Lương lên!
"Nhanh buông Thu tiên sinh ra!" Vị Hoàng cảnh quan kia phẫn nộ quát một tiếng, đồng thời, Hoàng cảnh quan và vị thuộc hạ của hắn ta cùng nhằm về phía Hạ Chí, hiển nhiên là muốn ra tay, nhưng hai người bọn họ lại ngạc nhiên phát hiện, chẳng biết tại sao, dường như bọn họ không cách nào tiếp cận Hạ Chí, dường như có bức tường vô hình không cách nào nhìn thấy được chắn trước mặt bọn hắn.
Mà Hạ Chí vẫn không quan tâm tới hai cảnh sát, hắn quay đầu nhìn về phía Thu Đồng, vươn tay trái ra với nàng, trên mặt xuất hiện nụ cười nhàn nhạt: "Đồng Đồng, đến đây đi, chúng ta cùng đi thăm hỏi Thu lão tiên sinh."
Trong đôi mắt xinh đẹp của Thu Đồng xuất hiện một tia khó hiểu, nhưng hơi do dự một chút, sau đó nàng vẫn đi tới bên cạnh Hạ Chí.
Hạ Chí dắt tay Thu Đồng, cảm giác ấm áp này lại truyền đến, Thu Đồng vẫn không giãy giụa, nàng không biết rốt cuộc hiện tại Hạ Chí đang làm cái gì, nhưng lúc này, Thu Đồng cảm thấy bản thân mình nên phối hợp với Hạ Chí, dù sao thì hiện tại Hạ Chí làm những chuyện như vậy cũng là vì nàng.
"Ngươi chuẩn bị làm gì?" Thu Đồng gần như tựa lên trên người Hạ Chí, nhẹ giọng hỏi.
"Đồng Đồng, ngươi sẽ biết ngay thôi." Hạ Chí mỉm cười, sau đó lại đi về phía mộ địa của Thu Minh.
"Đứng lại, đứng lại cho ta!" Phía sau, Hoàng cảnh quan còn đang rống to hơn, vừa bên rống vừa đuổi theo, nhưng vấn đề là, hắn ta luôn cách Hạ Chí chỉ chừng một mét như vậy.