Chương 171: Cảnh hoa bạo lực như vậy (1)
"Bớt nói nhảm, lập tức quỳ xuống cho ta, ta lặp lại lần nữa, quỳ xuống, hai tay ôm đầu, ta cảnh cáo một lần cuối cùng, nếu không ta nổ súng!" Hoàng cảnh quan hô thật to, hắn ta luôn cảm thấy chuyện có gì đó rất không đúng, hắn ta cảm giác được một loại uy hiếp cực lớn.
Thật ra trong mắt những người đứng xem, tình cảnh hiện tại kiểu gì cũng không tới mức nên nổ súng mới đúng, dù sao Hạ Chí vốn cũng không đánh lén cảnh sát, hơn nữa, tuy nói Hạ Chí để Thu Thiên Lương quỳ ở trước mộ, nhưng chuyện này cùng lắm cũng chỉ có thể tính là hành động tương đối cấp tiến mà thôi, lại không đả thương người càng chưa nói tới muốn giết người, nhìn thế nào cũng thấy không đến mức phải nổ súng, đúng không?
Ngược lại Thu Đồng cảm thấy có chút không thích hợp, hai người cảnh sát kia nhìn như vẫn luôn đuổi theo, không lý nào lại luôn không đuổi kịp, mà bây giờ, cảnh sát kia lại có thể trực tiếp động súng, điều này khiến Thu Đồng bắt đầu có chút bận tâm, dường như chuyện càng náo càng lớn.
"Ta không thích người khác quản chuyện của ta, mà có người cũng giống như ta." Hạ Chí vẫn bày ra bộ dáng nhẹ nhàng như thường, mà hắn mới vừa nói xong lời này, mọi người đã nghe được tiếng động cơ xe máy gầm rú, sau đó, ngay cả Hoàng cảnh quan đang cầm súng, mọi người đều vô thức theo tiếng nhìn lại.
Một vị cảnh hoa cực kỳ mỹ lệ cưỡi một chiếc moto Halley đen nhánh phóng nhanh như chớp về phía này, gần như chỉ trong nháy mắt như vậy, Halley đã ngừng lại trước mặt Hoàng cảnh quan.
Nhiệt độ trong không khí chợt giảm xuống, vị cảnh hoa này có cặp chân dài gợi cảm đến mức khiến người hít thở không thông, mà hơi thở lạnh như băng tản mát ra từ trên người nàng cũng có thể khiến người ta hít thở không thông như thế.
Bốn phía một mảnh im ắng, gần như mỗi người đều đang nhìn vị cảnh hoa gợi cảm này, thậm chí ngay cả Thu Đồng cũng không ngoại lệ, ở một nơi như vậy, đầu tiên là xuất hiện đại mỹ nữ như Thu Đồng, hiện tại lại xuất hiện một vị cảnh hoa cực độ khêu gợi, khiến người luôn cảm thấy có chút quái dị. Phải biết rằng, dù sao nơi này cũng là nghĩa trang, mà luồng hàn ý tản mát ra từ trên người vị cảnh hoa này càng khiến người ta xuất hiện một số ý niệm cổ quái, đây không phải nữ quỷ đấy chứ?
"Hạ..." Hoàng cảnh quan cũng có khoảnh khắc ngây người ngắn ngủi, sau đó hắn ta kịp phản ứng, chuẩn bị chào hỏi vị cảnh hoa xinh đẹp này. Cùng là cảnh sát hình sự thuộc cục cảnh sát thành phố, đương nhiên vị Hoàng cảnh quan này cũng có quen biết cảnh hoa trước mặt. Trên thực tế, không tới một giờ sau khi vị cảnh hoa này nhậm chức ở cục cảnh sát thành phố, trên cơ bản mọi người trong cục cảnh sát đều biết sự hiện hữu của nàng, dù sao thì một vị cảnh hoa xinh đẹp gợi cảm tới có chút không chân thực như nàng, dù xuất hiện ở bất kỳ nơi nào cũng đủ để tạo thành oanh động.
"Toàn bộ vụ án có liên quan tới trường trung học phổ thông Minh Nhật đều do ta chịu trách nhiệm, chuyện này ngươi biết không?" Hạ Mạt ngắt lời Hoàng cảnh quan, lạnh lùng hỏi.
"Hạ cảnh quan, ta biết, thế nhưng..." Hoàng cảnh quan hơi sững sờ, sau đó nỗ lực giải thích.
"Nói như vậy, ngươi đã biết rõ rồi còn cố phạm phải." Hạ Mạt lại lần nữa ngắt lời Hoàng cảnh quan, mà một giây sau, nàng lại đột nhiên ra tay.
Hạ Mạt vẫn cưỡi trên xe máy như cũ, nhưng đột nhiên tay phải nàng lại nhanh chóng mò về phía tay nắm súng của Hoàng cảnh quan, mà ngay lúc này đây, mọi người mới phát hiện, trên tay phải của vị Hạ cảnh quan này mang một chiếc bao tay da rất dài, da thịt trên tay một chút cũng không lộ ra ngoài.
Động tác của Hạ Mạt dường như cũng không nhanh, bởi vì những người vây xem dường như đều có thể nhìn rõ động tác của nàng, nhưng một giây sau mọi người đã ý thức được, thật ra bọn hắn vốn không thấy rõ, bởi vì tựa hồ chỉ trong nháy mắt, súng trên tay Hoàng cảnh quan đã rơi vào trong tay Hạ Mạt, tiếp theo, mọi người liền thấy Hạ Mạt nện báng súng lên trên đầu Hoàng cảnh quan!
"A!" Hoàng cảnh quan kêu thảm một tiếng, sau đó mới ngã xuống đất.
"Nếu đã là chuyện do ta phụ trách, còn chưa tới phiên ngươi tới quản!" Hạ Mạt lạnh lùng nói, sau đó nàng lại nhấc chân, ủng da giẫm lên trên người Hoàng cảnh quan. Đáng thương cho vị Hoàng cảnh quan này còn chưa hiểu rõ đã có chuyện gì phát sinh, lại kêu thảm một tiếng, trực tiếp hôn mê.
Những người khác trợn tròn mắt, này… rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Không phải đều là cảnh sát sao? Vì sao vị cảnh hoa mới tới này lại có thể trực tiếp đánh Hoàng cảnh quan bất tỉnh?
Thủ hạ của Hoàng cảnh quan, cũng chính là vị cảnh sát cao gầy kia, lúc này hắn ta cũng ngẩn người, hắn ta cũng biết Hạ Mạt, nhưng lần đầu tiên hắn ta biết vị băng mỹ nhân cảnh hoa này lại bạo lực như thế!
"Dẫn theo hắn ta trở về cục cảnh sát!" Hạ Mạt lạnh lùng nhìn tên cảnh sát cao gầy này.
Cảm thụ được luồng khí thế lạnh như băng trên người Hạ Mạt, cảnh sát cao gầy này vốn không dám phản kháng, vội vàng khiêng Hoàng cảnh quan từ dưới đất lên, đi về phía dưới núi.
Những người khác đưa mắt nhìn nhau, không biết hiện tại nên làm gì cho phải.
"Các ngươi cũng muốn ta ra tay sao?" Hạ Mạt lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người.
Mà nghe được câu ấy, rốt cục đám người này cũng kịp phản ứng, lập tức dẫn theo vật dụng của mình nhanh chóng rời đi, dù sao bọn hắn cũng chỉ đến hỗ trợ, người phụ trách chủ yếu đã đi, đương nhiên bọn họ cũng không cần ở lại tiếp làm gì.
Trong lúc bất chợt, nghĩa trang lại trở nên quạnh quẽ, ngoại trừ Hạ Mạt cũng chỉ có Hạ Chí và Thu Đồng, còn có Thu Thiên Lương quỳ ở trước mộ.
Mà cho đến lúc này, Hạ Mạt mới bước xuống từ trên moto Halley, nàng giẫm lên ủng da, chậm rãi đi về phía Hạ Chí.
Thu Đồng nhìn Hạ Mạt, trong lúc bất chợt dường như nàng hơi khẩn trương, nàng lại một lần nữa cảm nhận được áp lực thật lớn do nữ nhân này mang tới, loại áp lực này không thực chất, mà là một loại áp lực thật lớn đè nặng trong lòng.