Chương 175: Ta ngủ trước hai giờ thử xem (1)
Một giây sau, nam tử cao to thu hồi cánh tay dài đã cắm vào trong mặt đất, nhưng cùng lúc đó, trên tay hắn ta lại thêm một người, người này thân hình thấp bé, xấu xí, tướng mạo không dám khen tặng, lại mặc âu phục, mà hắn ta… bất ngờ chính là người vừa gặp Hạ Chí Thu Đồng trong trường trung học phổ thông Minh Nhật --- Tôn Hầu Tử!
Nam tử cao to ném Tôn Hầu Tử xuống đất, cũng không nói lời nào, chỉ từ trên cao nhìn xuống Tôn Hầu Tử đang nằm trên mặt đất, ánh mắt hết sức hờ hững.
Hiển nhiên Tôn Hầu Tử còn chưa hiểu rõ tình trạng, hắn ta vừa bò từ dưới đất dậy vừa nhìn về phía nam tử cao to, mà vừa nhìn, lúc đầu Tôn Hầu Tử vốn sắp bò lên được một nửa bỗng lảo đảo, thiếu chút nữa đã lại ngã nhào trên đất.
"Thiết, Thiết Thủ?" Trong giọng nói của Tôn Hầu Tử có kinh hoảng rất rõ ràng, hắn ta khom người vô thức lui về sau, thân thể đột nhiên căng thẳng, dường như muốn làm gì.
Nhưng vào lúc này, giọng nói lạnh lùng của nam tử cao to bị gọi là Thiết Thủ lại truyền vào trong tai Tôn Hầu Tử: "Lần sau khi ta kéo ngươi từ trong đất ra, ta sẽ chỉ lôi đầu, ngươi có muốn thử một chút không?"
Thân thể đang căng thẳng của Tôn Hầu Tử lập tức lỏng ra, hắn ta hít một hơi thật sâu, sau đó đứng thẳng người, đồng thời cũng lại lui về phía sau hai bước.
"Thiết Thủ, hiện tại ngươi có ý gì?" Tôn Hầu Tử tận lực muốn khiến ngữ khí của mình trở nên trấn định, nhưng hiện tại hắn ta thật không cách nào trấn định lại, vừa rồi sự thực hắn ta phát hiện được trong trường trung học phổ thông Minh Nhật đã khiến đáy lòng hắn ta kinh hãi dị thường, mà bây giờ nửa đường bị Thiết Thủ ngăn cản, lại càng khiến hắn ta cảm thấy chuyện có điểm gì đó không đúng.
"Mới vừa rồi ngươi đã gặp Hạ Chí." Giọng điệu của Thiết Thủ lạnh băng, cũng không phải đặt câu hỏi mà là đang trần thuật một sự thật.
"Hạ Chí kêu ngươi tới?" Giọng điệu của Tôn Hầu Tử khẽ biến đổi, nhưng ngay sau đó, hắn ta lập tức lắc đầu, "Không, không phải Hạ Chí khiến ngươi tới, theo ta được biết, Hạ Chí đã không phải người của Thiên Binh các ngươi."
"Ngươi nói không sai, không phải Hạ Chí để ta tới, nhưng ngươi cũng nghĩ sai một việc, đó chính là Hạ Chí chưa bao giờ thật sự rời khỏi Thiên Binh." Thiết Thủ cười lạnh một tiếng, "Mà ngươi, không nên đi gặp hắn."
"Nói như vậy, là Thiên Binh phái ngươi tới." Tôn Hầu Tử lại lui về phía sau hai bước, "Thiết Thủ, nhiều năm tới nay, Thiên Binh các ngươi và chúng ta vẫn luôn nước giếng không phạm nước sông, lẽ nào hiện tại các ngươi lại muốn phá truyền thống này sao?"
"Ta là Thiết Thủ, thân là thần bộ Thiên Binh, ta luôn luôn phụng mệnh hành sự." Giọng điệu của Thiết Thủ rất hờ hững, "Tôn Hầu Tử, hiện tại ta chính thức báo cho ngươi, căn cứ theo ghi chép của chúng ta, ngươi xúc phạm ít nhất mười ba điều lệ sử dụng dị năng, tổng số lần chí ít cũng phải đạt tới ba mươi chín, căn cứ theo pháp tắc sử dụng dị năng, ngươi sẽ bị xử tử hình. Hiện tại ta hỏi ngươi, ngươi còn di ngôn sau cùng gì muốn nói?"
"Ngươi… các ngươi lại có thể trực tiếp xử quyết ta?" Giọng điệu của Tôn Hầu Tử đại biến, "Dựa vào cái gì? Cho dù ta trái với pháp tắc, cũng không thể bị xử phạt nghiêm khắc như thế!"
"Chỉ bằng đây là quyết định của Thiên Binh!" Thiết Thủ lạnh lùng nói, hắn ta nhìn Tôn Hầu Tử, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường, hiển nhiên, hắn ta vốn không đặt Tôn Hầu Tử vào mắt, "Ta hỏi lại một lần cuối cùng, ngươi có di ngôn gì không?"
"Quyết định của Thiên Binh, ha ha ha, quyết định của Thiên Binh thực buồn cười, thực buồn cười!" Tôn Hầu Tử cười ha hả, trong tiếng cười có phẫn uất rất rõ ràng, "Thiết Thủ, ngươi thật cho rằng ta không biết hiện tại Thiên Binh đã chia năm xẻ bảy từ lâu? Phượng Hoàng Long Vương đều muốn trở thành thủ lĩnh mới, Lôi Thần giữ vững trung lập, Mị thì không biết tung tích, hiện tại chí ít nội bộ Thiên Binh cũng đã tạo thành thế chân vạc, hỗn loạn không chịu nổi. Vậy mà bây giờ ngươi lại nói cho ta biết, đây là quyết định của Thiên Binh? Ta không phục!"
"Xem ra ngươi cũng không có di ngôn." Giọng điệu của Thiết Thủ vẫn hờ hững như cũ, từ lúc mới bắt đầu đến hiện tại, ngữ khí của hắn ta gần như đều không có biến hóa.
Mà sau khi nói xong câu này, Thiết Thủ lại chậm rãi giơ tay lên, hiển nhiên, hắn ta chuẩn bị ra tay.
"Chờ đã, chờ một chút, còn một vấn đề cuối cùng!" Tôn Hầu Tử nhìn như rất không cam lòng, vội vàng hô một câu.
Bàn tay Thiết Thủ vừa đưa ra lại ngưng lại giữa không trung, hắn ta cũng không nói lời nào, hiển nhiên là đang đợi Tôn Hầu Tử đặt câu hỏi.
"Không phải Lôi Thần muốn ta chết, chỉ có thể là Phượng Hoàng hoặc Long Vương, ta muốn biết, rốt cuộc là ai? Ta không muốn chết không nhắm mắt." Tôn Hầu Tử chậm rãi hỏi, mà vừa dứt lời, thân thể hắn ta đột nhiên trầm xuống, cả người trực tiếp chui xuống đất!
Hiển nhiên, thật ra Tôn Hầu Tử chỉ đang kéo dài thời gian, hắn ta đang muốn súc thế chạy trốn. Mà thoạt nhìn, dường như hắn ta cũng thành công, bởi vì cả người hắn ta đã hoàn toàn biến mất, mà Thiết Thủ lại tựa hồ như không có chút phản ứng nào.
"Múa rìu trước mặt Lỗ Ban." Thiết Thủ nhẹ nhàng phun ra bốn chữ, tay phải lại đột nhiên biến dài, một lần nữa đâm vào trong đất.
Lần này, đủ qua ba mươi giây, rốt cục Thiết Thủ mới thu hồi bàn tay đã thò vào trong đất, sau đó hắn ta xoay người, không nhanh không chậm đi ra khỏi bãi đỗ xe.
Rất nhanh, bãi đỗ xe đã khôi phục quạnh quẽ, giống là chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Lúc này Hạ Chí đã rời khỏi trường trung học phổ thông Minh Nhật, cách trường trung học phổ thông Minh Nhật không tới hai cây số, có một siêu thị gia dụng rất lớn, siêu thị gia dụng này có tổng cộng sáu tầng, ba tầng dưới là nơi bán đồ gia dụng tương đối bình thường, giá cả tương đối bình dân, dù là giai cấp công nhân cũng có thể mua được. Nhưng từ tầng bốn trở đi lại là những đồ gia dụng tương đối đắt giá, từ tầng thứ sáu trở đi, có tin đồn toàn bán thứ cao quý nhất, tùy tiện một bộ sofa đã có giá chục vạn khởi bước.