Chương 186: Ngươi phải đi đầu học tập cho giỏi (2)
"Ta cũng vậy, hơn nữa, hiện tại danh ngạch lớp thiên tài quá hiếm, ngay cả nhi tử thủ phủ cũng sắp tới, muốn làm học sinh của Hạ lão sư cũng không dễ đâu."
"Nói như vậy, vào đội bóng rổ ngược lại cũng có thể tính là một cơ hội..."
"Đúng vậy, cho dù Hạ lão sư không phải huấn luận viên mới, nhưng ta cảm thấy Hạ lão sư vẫn sẽ chịu trách nhiệm với đội bóng rổ, nếu không sao hắn phải tới hiện trường chọn lựa đội viên đâu."
"ĐM, cũng may các ngươi nhắc nhở ta, buổi chiều ta muốn đi tham gia buổi tuyển chọn..."
"Ta cũng đi!"
"Các ngươi ai cũng đừng tranh với ta, luận bóng rổ, ta nói mình đệ nhị, các ngươi ai dám xưng đệ nhất?"
"Cắt, ngươi đi so bóng rổ với Mạc Ngữ trước rồi hãy nói mình đệ nhất!"
Vốn vì chuyện đấu giá danh ngạch lớp thiên tài, cộng thêm trước đó Hạ Chí đã thực hành chương trình thể dục kiểu mới ở lớp thiên tài, đã có rất nhiều học sinh bắt đầu hy vọng được trở thành học sinh của Hạ Chí. Không thể không nói, mặc dù mới mấy ngày, nhưng hiện tại Hạ Chí đã có lực hiệu triệu tương đối ở trường trung học phổ thông Minh Nhật. Cũng giống như bây giờ, gần như tất cả mọi người đều quyết định vào tiết thứ ba buổi chiều phải tới sân bóng rổ, bất luận là nam sinh hay là nữ sinh, mặc dù đại bộ phận học sinh đều không muốn tham gia buổi tuyển chọn, nhưng bọn hắn lại muốn tận mắt xem quá trình tuyển chọn.
Suốt buổi trưa, tất cả mọi người đều chú ý tới chuyện này, mà vào hai tiết học đầu của buổi chiều, mọi người vẫn đang quan tâm chuyện này, thậm chí còn có một vài học sinh đã chạy tới sân bóng rổ từ sớm. Mà sau tiết thứ hai, gần như tất cả mọi người đều chạy về phía sân bóng rổ, mặc kệ tiết thứ ba lớp hay không có lớp. Hiển nhiên tiết học này không người nào đi học.
Đối với trường trung học phổ thông Minh Nhật, việc chọn lựa tuyển thủ đội bóng rổ thực sự là một chuyện tương đối lớn, bởi vì trước đó, đội bóng rổ có thể tính là hạng mục thể dục duy nhất trường trung học phổ thông Minh Nhật gặt hái được thành tích, trong lịch sử trường trung học phổ thông Minh Nhật, đội bóng rổ đã từng thu được quán quân giải giao hữu bóng rổ giữa các trường trung học phổ thông thành phố Thanh Cảng. Mà năm ngoái, đội bóng rổ còn tiến vào bán kết. Cũng chính vì những thành tích này mới khiến huấn luận viên cũ của đội bóng rổ - Từ Sâm – làm việc có chút không kiêng kỵ.
Hiện tại, sân bóng rổ hết sức náo nhiệt, trên sân chí ít cũng có mấy chục người chơi bóng rổ, những người này gần như trong tay mỗi người đều có một quả bóng rổ. Bọn họ mặc đủ loại trang phục bóng rổ với đủ loại số khác nhau, mà trên sân bóng rổ, đám học sinh tới xem náo nhiệt lại càng nhiều, thậm chí còn có nữ sinh hô to cổ vũ cho bạn trai hoặc người mình thầm thích.
Đinh linh linh...
Tiếng chuông vào tiết thứ ba vang lên, mọi người bắt đầu vô thức tìm tòi chung quanh, sau đó bọn hắn ngạc nhiên phát hiện, vậy mà Hạ Chí lại không ở đây.
"A, Hạ lão sư đâu?"
"Lẽ nào hắn ngủ trưa với hiệu trưởng còn chưa tỉnh?"
"Rõ ràng hiệu trưởng đã tới..."
"Kì quái..."
Rất nhiều người đều cảm thấy buồn bực, Hạ lão sư này sẽ không cho mọi người leo cây chứ? Mọi người đã tìm được vị băng sơn nữ hiệu trưởng kia, ngay cả thầy chủ nhiệm Phương Đắc Thắng và một số lão sư cũng đang ở bên cạnh Thu Đồng, mà đồng thời, mọi người cũng nhìn thấy sáu giáo viên thể dục mới khác hẳn những người bình thường. Thế nhưng người mấu chốt nhất, Hạ Chí, lại không biết tung tích.
"Hiệu trưởng, Hạ lão sư đâu?" Lúc này Phương Đắc Thắng không nhịn được nhỏ giọng hỏi Thu Đồng.
"Hắn sẽ tới ngay." Thu Đồng mặt không biểu cảm trả lời, trong lòng nàng cũng đã mắng Hạ Chí vô số lần, từ giữa trưa tan học đến hiện tại, nàng chưa từng thấy Hạ Chí, vốn không biết tên hỗn đản kia đã đi đâu.
Hiện tại Thu Đồng chỉ có thể tự an ủi mình như thế, tên hỗn đản kia tuy rất lưu manh, thế nhưng vẫn có thể tính là đáng tin cậy, khẳng định sẽ xuất hiện.
"Hạ Chí, tên hỗn đản này, nếu ngươi dám không xuất hiện, sau này chớ xuất hiện trước mặt ta nữa!" Thu Đồng thầm nghiến răng nghiến lợi.
Mà đúng lúc này, Thu Đồng lại nghe được giọng nói quen thuộc kia: "Mọi người tới thật sớm."
Giọng nói lười biếng lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người, mà vừa nhìn, tất cả mọi người đã ngẩn ngơ, đó… đó là Mạc Ngữ?
Mỗi người đều thấy được Hạ Chí, nhưng bọn hắn càng thấy được Mạc Ngữ bên cạnh Hạ Chí, nhưng Mạc Ngữ mặc như vậy là cái quỷ gì?
Tất cả mọi người đã từng thấy dáng vẻ Mạc Ngữ khi mặc đồng phục, cũng đã từng thấy dáng vẻ Mạc Ngữ ăn mặc rất mát mẻ gợi cảm lúc sáng sớm, nhưng trang phục hiện tại của Mạc Ngữ mọi người tuyệt chưa từng thấy qua, vậy mà nàng lại có thể mặc âu phục!
Bộ âu phục nữ sĩ rất vừa người tăng thêm mấy phần thành thục cho Mạc Ngữ, cũng khiến nàng như có thêm mị lực khác, sau đó, mọi người càng thấy cái còi Mạc Ngữ đeo trên cổ, trong lúc bất chợt, trong lòng mọi người dâng lên cảm giác không ổn, này… chẳng lẽ huấn luyện viên bóng rổ mới lại là Mạc Ngữ?
Đang lúc mọi người nghi ngờ, giọng nói của Hạ Chí lại vang lên: "Nếu tất cả mọi người đã đến, như vậy, ta xin giới thiệu với mọi người huấn luận viên mới của đội bóng rổ, hiện tại, xin mọi người hãy chào hỏi huấn luận viên Mạc Ngữ!"
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, mấy trăm người đưa mắt nhìn nhau, mặc dù đã có người đoán được, nhưng khi bọn hắn nghe được câu này, bọn hắn vẫn cảm thấy khó có thể tin. Tuy nói Hạ lão sư thường xuyên có hành động kinh người, nhưng bọn hắn có nghĩ nát óc cũng không nghĩ tới hắn lại để Mạc Ngữ làm huấn luận viên đội bóng rổ!
"Quả thực là hồ đồ, sao nàng có thể làm huấn luận viên đội bóng rổ?" Một giọng nói bất mãn đánh vỡ yên lặng, mà những lời này quả thực đã nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người, kể cả Thu Đồng. Trên cơ bản, tất cả mọi người cảm thấy Hạ Chí chỉ đang quấy rối, cho dù Mạc Ngữ có thiên phú bóng rổ rất tốt, nhưng điều đó không có nghĩa nàng có thể làm huấn luận viên.