Chương 195: Tìm hắc ám giữa quang minh (1)
Mặc dù Mạc Ngữ cảm thấy việc Hạ Chí rời khỏi sân bóng rổ lúc này không quá bình thường, nhưng rất nhanh nàng đã thu tầm mắt lại, sau đó giơ tay lên: "Ngươi, ngươi, còn ngươi nữa..."
Mạc Ngữ một hơi điểm chín người, cuối cùng nói ra: "Các ngươi đều trúng tuyển vào đội bóng rổ."
Nhạc Nghị thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua hắn ta cũng không quá kích động, bởi vì quả nhiên hắn ta cũng trúng tuyển, mà lấy thực lực của hắn ta, vốn chuyện có thể trúng cử đội bóng rổ cũng là thuận lý thành chương.
"A!" Cao Tuấn nặng nề quơ nắm tay một chút, hắn ta cũng tham gia tuyển chọn, cũng trúng tuyển vào đội bóng rổ. Vốn dĩ đối với Cao Tuấn, gia nhập đội bóng rổ không phải chuyện gì hay ho, cả ngày phải huấn luyện để thi đấu, hoàn toàn không phải phong cách của hắn ta. Hắn ta chỉ thích thỉnh thoảng lên sân bóng rổ trang bức hấp dẫn ánh mắt của mỹ nữ một chút mà thôi.
Nhưng đó là chuyện đã qua, hiện tại Cao Tuấn là người duy nhất không phải thổ hào trong lớp thổ hào, không ít người còn đùa cợt gọi Cao Tuấn là phụ nhị đại, bởi vì có tin đồn phụ thân hắn ta còn nợ người ta mấy ức, hơn nữa chuyện này còn do Hạ lão sư giải quyết, nếu không, rất có thể hiện tại phụ thân hắn ta chỉ có thể chầu diêm vương mà làm lão sư cho người ta.
Nhân duyên của Cao Tuấn trong lớp thổ hào cũng không tính là tốt, hiện tại mặc dù mọi người không đến mức đuổi hắn ta ra khỏi lớp thổ hào, nhưng chuyện châm chọc khiêu khích hắn ta là không thể tránh khỏi, Cao Tuấn rất cần tìm được một nơi để chứng minh với mọi người rằng bản thân mình vẫn hữu dụng, vì thế, Cao Tuấn vẫn luôn giỏi bóng rổ, nghe nói đội bóng rổ của trường muốn tuyển chọn đội viên một lần nữa, vì thế hắn ta lập tức quyết định tham gia. Mà bây giờ, hắn ta cũng trúng tuyển thật, dĩ nhiên kích động, mà rốt cục hắn ta cũng có một mục tiêu mới.
"Vì sao chỉ mới có mười người? Quá ít đi?" Lúc này đã có người không nhịn được hỏi, cộng thêm Ninh Hậu Húc phía trước, đội bóng rổ mới này cũng chỉ có mười người.
"Thà thiếu không ẩu, khi lên sân bóng chỉ cần năm người." Mạc Ngữ thản nhiên nói: "Mười ngày sau, chúng ta sẽ bắt đầu trận đấu thứ nhất, hiện tại, ngoại trừ đội viên đội bóng rổ, những người còn lại đều rời khỏi sân bóng đi, bây giờ chúng ta bắt đầu luyện ném rổ."
Mọi người sửng sốt, hiện tại đã bắt đầu huấn luyện?
"Ninh Hậu Húc, một mình ngươi đến sân bóng bên cạnh luyện ném rổ, đứng trên đường ném bóng, hai tay, 30% lực lượng, bóng qua đỉnh đầu, bốn mươi lăm độ, khi ngươi có thể ném lới mỗi lần đều swish, có nghĩa ngươi đã dùng tư thế hết sức chính xác." Mạc Ngữ tiếp tục phát ra mệnh lệnh.
"Tốt." Ninh Hậu Húc rất dứt khoát, cầm một quả bóng rổ chạy tới sân bóng bên cạnh, sau đó bắt đầu ném rổ.
"Buổi huấn luyện đầu tiên của chúng ta là ném rổ, chín người các ngươi cũng luyện ném rổ, hiện tại các ngươi cầm bóng, tùy ý chọn bất kỳ một vị trí nào trên sân bóng để ném rổ. Nhớ kỹ, các ngươi phải chọn vị trí tùy ý, không nên suy xét nhiều, chỉ ném rổ bằng bản năng của các ngươi, ta cần tìm ra khuyết điểm của các ngươi từ trong động tác bản năng của các ngươi." Mạc Ngữ nhìn về phía chín người còn lại, "Bởi vì cái gọi là sai một ly sai đi ngàn dặm, chỉ cần có thể sửa lại khuyết điểm của các ngươi, trình độ của các ngươi đều sẽ được tăng lên tương đối lớn, như vậy chí ít cũng có thể đảm bảo sẽ thắng trong trận đấu đầu tiên."
Những lời này của Mạc Ngữ cũng khiến mọi người phát hiện, đúng là Mạc Ngữ không lạc quan mù quáng, thật ra nàng cũng rất thực tế, nàng cũng biết, quan trọng nhất là thắng được trận đầu tiên, nếu không đương nhiên không thể nào nói tới chuyện đoạt giải quán quân.
Mà mặc dù là Nhạc Nghị cũng biết chắc chắn bản thân mình có nhược điểm, nếu Mạc Ngữ thật có thể chỉnh sửa khuyết điểm cho mình, đương nhiên cũng là có lợi cho mình.
Không thể không nói, vừa mới bắt đầu, mỗi người đều cảm thấy Mạc Ngữ làm huấn luận viên là xằng bậy, nhưng bây giờ, mọi người lại bắt đầu phát hiện, dường như Mạc Ngữ thực sự rất thích hợp làm giáo luyện.
"Không nghĩ tới, trường trung học phổ thông Minh Nhật này thật đúng là nhân tài liên tục xuất hiện." An Địch ở đó cảm khái.
"Đúng vậy, trước khi tới nơi này, ta còn nghe nói trường học này rất tệ, nhưng bây giờ, ta cảm thấy vốn không có chuyện như vậy." Vương tử xà đơn ngồi trên xe lăn cũng đang cảm khái.
"Quả nhiên ánh mắt của vị Hạ Chí lão sư kia rất độc đáo." Một người khác cũng gật đầu.
"Ta nghĩ, chúng ta có thể thật sự bắt đầu cuộc sống mới ở nơi này." Trong giọng nói của An Địch có chút ý vị không cách nào miêu tả bằng lời.
"Kỳ quái, tại sao không thấy Hạ Chí đâu?" Vương tử xà đơn nỗ lực tìm kiếm Hạ Chí, mới phát hiện không thấy Hạ Chí đâu.
Mà giờ khắc này, Thu Đồng đang ở một bên tuyển nhận đội viên đội cổ vũ cũng phát hiện không biết Hạ Chí đã đi nơi nào, vì vậy Thu Đồng lại có cảm giác bị lừa, không phải tên hỗn đản kia cố ý để nàng đến xây dựng đội cổ động viên đó chứ? Nếu không, sao hắn lại chạy trốn nhanh như vậy?
"Không biết lại tới nơi nào lêu lổng!" Thu Đồng thầm cắn răng, chẳng biết tại sao, Thu Đồng vô thức nhớ tới mỹ nữ cảnh sát vóc người bốc lửa dị thường kia, nàng luôn cảm thấy, hơn phân nửa là Hạ Chí đi tìm Hạ Mạt.
Mà loại suy đoán này khiến đáy lòng Thu Đồng rất khó chịu, vấn đề là nàng chỉ có thể đoán, nàng vốn không cách nào hỏi xem rốt cuộc Hạ Chí đang ở đâu.
"Hỗn đản chết tiệt, ngay cả điện thoại cũng không mua nổi!" Thu Đồng lại thầm mắng Hạ Chí, đây là loại người gì vậy, vào thời đại này, thế mà ngay cả di động cũng không có!
Có đôi khi, giác quan thứ sáu của nữ nhân thực sự rất linh, cũng giống như bây giờ, dự cảm của Thu Đồng thật sự quá linh, đầu tiên, đúng là Hạ Chí đi lêu lổng thật, bởi vì lúc này hắn đang ở mộ viên Lạc Diệp Sơn.