Chương 212: Ngươi não tàn ngươi có bệnh ngươi thần kinh (2)
"Đồng Đồng, ta chỉ đang thực hiện chức trách của một lão sư mà thôi." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Có quỷ mới tin ngươi!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, nàng vẫn luôn cảm thấy Hạ Chí đối xử với Mạc Ngữ không giống người thường, sự quan tâm hắn dành cho Mạc Ngữ quả thực là trước nay chưa từng có. Không cần phải nói nhiều, chỉ riêng mỗi sáng sớm chạy bộ cùng Mạc Ngữ, loại đãi ngộ này ngay cả nàng cũng không có, tốt xấu gì nàng cũng là bạn gái trên danh nghĩa của tên hỗn đản này đây.
Nhưng Thu Đồng cũng không hỏi, bởi vì nàng biết, bản thân mình có truy hỏi cũng vô ích, chắc chắn Hạ Chí sẽ không nói ra, dường như tên hỗn đản này có rất nhiều bí mật.
"Này, ngươi có biết vì sao hoạt động hôm nay lại được tổ chức ở nơi này không?" Đến hiện tại Thu Đồng vẫn nghĩ mãi mà không rõ, hoạt động vốn nên được cử hành ở đài truyền hình, sao đột nhiên lại chạy tới nơi này?
Hơn nữa, còn có chuyện khiến Thu Đồng cảm thấy kỳ quái là phụ thân Trương Minh Hải, vì sao vẫn không thấy bóng dáng hắn ta? Theo lý thuyết, hiện tại người nên tới hẳn cũng đã tới đông đủ, phụ thân Trương Minh Hải là chủ nhân chân chính của nơi này, kiểu gì cũng nên ra ngoài lộ mặt một chút đúng không?
"Cái này sao, Đồng Đồng, vẫn nên chừa lại chút hồi hộp đi, rất nhanh ngươi sẽ biết." Hạ Chí nói đến đây lại chuyển lời, "Đồng Đồng, tên gia hỏa táng tận thiên lương kia lại tới, nếu không ta lại đi đánh hắn ta một trận?"
Thu Đồng vô thức quay đầu, sắc mặt lập tức trở nên có chút khó coi, một nam nhân trung niên dẫn theo một thiếu phụ xuất hiện, chính là Thu Thiên Lương và vị lão bà trẻ tuổi đã đội vô số nón xanh cho hắn ta.
Hiện tại, hai người ăn mặc cũng rất chính thức, người không quá rõ lai lịch của bọn hắn thậm chí còn cảm thấy bọn hắn cũng có thể tính là trai tài gái sắc, rất xứng đôi, mà dáng dấp thân mật của hai người thoạt nhìn cũng rất ân ái.
"Đừng để ý đến bọn hắn, chúng ta qua bên kia đi." Thu Đồng kéo Hạ Chí rời đi, "Vừa thấy bọn hắn đã thấy chán ghét!"
"Đồng Đồng, vậy càng đơn giản, ta đánh đuổi bọn hắn đi là được." Hạ Chí thuận miệng nói.
"Đừng đi." Thu Đồng lắc đầu, sau đó nàng nhỏ giọng hết sức nói: "Để mọi người biết được gương mặt thật của hắn ta sẽ chỉ khiến gia gia càng thêm mất mặt."
Trong giọng điệu của Thu Đồng ít nhiều gì cũng có một tia thương cảm, mà rốt cục Hạ Chí cũng không nói thêm gì, chỉ theo Thu Đồng dọc theo bể bơi chậm rãi đi tới.
Mấy phút đồng hồ sau, Hạ Chí lại không chịu cô đơn: "Đồng Đồng, nếu không chúng ta đi lên nhảy một bản đi."
"Ngươi biết khiêu vũ sao?" Thu Đồng tức giận nói.
"Đồng Đồng, thật ra khiêu vũ cũng có thể tính là một loại thể dục, thân là giáo viên thể dục, đương nhiên ta biết." Hạ Chí trả lời ngay.
"Ta không biết." Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng.
"Không sao, ta có thể dạy ngươi." Hạ Chí lập tức tiếp lời, "Ta cũng có thể làm sư phụ ngươi."
"Không học." Thu Đồng rất dứt khoát, nàng mới không mắc mưu đâu, đúng là nàng không biết khiêu vũ, nhưng nàng cảm thấy, nếu học khiêu vũ với tên gia hỏa này, chắc chắn tên hỗn đản này sẽ nhân cơ hội lợi dụng sàm sỡ nàng.
Hai người cứ vừa đi vừa trò chuyện như vậy, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, không được bao lâu, hai người đã thấy Mạc Ngữ xuất hiện ở phía trước.
"Hạ lão sư." Mạc Ngữ gọi Hạ Chí, lại một lần nữa coi nhẹ Thu Đồng.
"Đã hết 10 phút." Hạ Chí mỉm cười, "Mạc Ngữ, tính ra được sao?"
"Hạ lão sư, còn chưa, ta đã thu nhỏ số lượng từ ngữ lại chỉ còn tám từ, nhưng trước khi chưa có tư liệu cặn kẽ hơn, ta không cách nào tính toán ra được từ ngữ chính xác." Mạc Ngữ trả lời: "Trương Minh Hải còn chưa đi ra, ta không cách nào trực tiếp nghiệm chứng trên người hắn ta."
"Tám từ nào?" Thu Đồng đang đứng bên cạnh không nhịn được hỏi.
Ngay cả những người cách đó không xa cũng nhìn qua, hiển nhiên bọn hắn cũng muốn biết, rốt cuộc là tám từ ngữ nào?
Mạc Ngữ cũng không trả lời vấn đề của Thu Đồng, chỉ nhìn Hạ Chí, hiển nhiên, có nên nói ra hay không, nàng chỉ nghe lời Hạ Chí.
Thu Đồng thầm véo Hạ Chí một chút, hiển nhiên nàng đang ám chỉ Hạ Chí, chỉ cần Hạ Chí mở miệng, Mạc Ngữ nhất định sẽ nói.
"Phạm vi đã thu nhỏ lại đến tám từ, cũng không tệ lắm." Lúc này rốt cục Hạ Chí cũng mở miệng, "Thế nhưng Mạc Ngữ, ngươi phải nhớ kỹ, vào thời khắc mấu chốt, chúng ta không thể tạo ra chút sai lầm nào, cho nên ta hy vọng sau khi ngươi lấy được kết quả chính xác lại nói cho ta, lần này ta không giới hạn thời gian, nhưng ta tin tưởng, đêm nay ngươi có thể tính toán ra kết quả."
"Vâng, Hạ lão sư." Mạc Ngữ trả lời một câu, sau đó lại xoay người rời khỏi.
Tất cả mọi người có chút thất vọng, mà Thu Đồng càng căm tức, nàng lại tàn nhẫn véo cánh tay Hạ Chí một cái: "Này, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc đó là từ gì?"
"Đồng Đồng thân yêu, tin tưởng ta, đêm nay ngươi nhất định sẽ biết được câu trả lời." Hạ Chí cười xán lạn, lại vẫn không chịu nói cho Thu Đồng như cũ.
Thu Đồng có chút tức giận, còn muốn nói điều gì, nhưng tại lúc này, trên đài cao truyền tới một giọng nói: "Các vị khách mời, các vị nữ sĩ, các vị tiên sinh, mời mọi người hướng tầm mắt mình về phía này..."
Trên đài xuất hiện hai dẫn chương trình một nam một nữ, ánh đèn cũng đều tập trung trên đài, bốn phía bể bơi vốn hơi sáng cũng đột nhiên trở nên tối đi rất nhiều. Mà nhìn thời gian, vừa lúc là bảy giờ, mọi người biết rõ, hoạt động tối nay cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.
"Ta biết các vị còn chưa rõ nguyên nhân buổi tiệc tối nay bị lâm thời đổi địa điểm, hiện tại, cuối cùng ta cũng có thể công bố cho mọi người." Nam dẫn chương trình thoạt nhìn có chút hưng phấn, vì vậy, ngay cả Thu Đồng cũng thấy hứng thú, rốt cuộc là vì sao bọn họ lại lâm thời đổi địa điểm?