Chương 224: Cho tới bây giờ ta chưa từng phải nhẫn nhịn (2)
Tequila chỉ nghĩ mãi mà không rõ, vì sao người chỉ cần nói một câu đã có thể khiến Thiết Thủ cút đi như Hạ Mạt lại có thể chạy tới đây làm cảnh sát, còn có Hạ Chí kia, vị đã từng là Nhân Hoàng cao cao tại thượng, lại có thể chạy tới trường trung học phổ thông Minh Nhật làm lão sư, những người này đều bị gì vậy?
Thật ra Tequila vẫn chưa thể xác định thân phận chân thật của Hạ Mạt, nhưng nàng có cảm giác, Hạ Mạt và Hạ Chí có quan hệ không tầm thường.
Lúc này, ngoại trừ đám cảnh sát trong cục cảnh sát, không ít người đang xem ti vi cũng cảm thấy Hạ Chí có bệnh thật, về phần những người khác đang ở trong biệt thự càng trực tiếp thầm chửi bới Hạ Chí, thằng này đúng là thần kinh, hắn muốn tìm chết thì tự mình đi tìm chết, có thể không liên lụy tới mọi người không?
Lúc này, nam tử cao to che mặt giơ súng lục đi tới trên đài, vốn dĩ tất cả mọi người đều cho rằng Hạ Chí sẽ giao viên kim cương hồng trong tay cho nam tử che mặt này, dù sao thì đây cũng là lựa chọn bình thường nhất, thế nhưng Hạ Chí lại cứ không làm như vậy, mà hắn nhìn nam tử che mặt kia, mở miệng nói: "Các ngươi cứ nhất định phải cướp một viên kim cương giả như thế?"
Trong lòng mọi người điên cuồng chửi bới một trận, thằng này thật sự có bệnh, quản cmn kim cương là thật hay giả, là giả bị cướp đi không phải càng tốt sao?
"Ngươi nói kim cương là giả?" Nam tử giơ súng nhìn Hạ Chí, dường như có chút bất ngờ, không chỉ cảm thấy ngoài ý muốn vì kim cương là giả, còn ngoài ý muốn vì dường như người này tuyệt không sợ hãi.
Đối mặt với bọn cướp cầm súng lại có thể mặt không đổi sắc, đây là chuyện không phải người bình thường có thể làm được.
"Thật ra ta đang chuẩn bị biểu diễn một màn ma thuật cho bạn gái ta xem, ma thuật này được gọi là biến kim cương thành thủy tinh, nhưng màn biểu diễn ma thuật này lại bị các ngươi gián đoạn." Hạ Chí nhìn bọn cướp giơ súng, "Nói thật, ta rất không vui, ta không thích người khác quấy rối ta."
Mọi người lại điên cuồng chửi mắng trong lòng, thằng này thật sự bước lên con đường tìm chết một đi không trở lại, trong tay người ta còn đáng cầm súng, cho dù ngươi mất hứng cũng chỉ có thể nhịn!
"Ah?" Trong mắt đám cướp giơ súng lóe lên quang mang quỷ dị, "Ngươi mất hứng?"
Một giây sau, bọn cướp bỗng nhắm nòng súng ngay Hạ Chí: "Thảo, con mẹ ngươi mất hứng cũng nhịn cho lão tử..."
Bọn cướp đột nhiên nổi điên rống giận, nhưng tiếng rống lại im bặt mà dừng, một giây sau, bốn phía xuất hiện vô số tiếng hô kinh ngạc, bởi vì bọn họ phát hiện, tình thế đột nhiên xảy ra biến hóa trọng đại!
Sở dĩ bọn cướp giơ súng đột nhiên im lặng không nói, chính là vì yết hầu của hắn ta bị bóp, mà cùng lúc đó, súng trong tay hắn ta lại có thể lọt vào trong tay Hạ Chí. Lúc này, Hạ Chí đang một tay bóp yết hầu bọn cướp, tay kia thì dùng súng chỉ vào đầu của bọn cướp.
Rầm!
Tiếng giòn vang truyền vào trong tai mọi người, vừa vặn là hộp thủy tinh trong tay Hạ Chí rơi trên mặt đất, nát bấy, mà viên kim cương kia cũng cứ lăn ra ngoài như vậy, lóe lên quang mang xinh đẹp lạ thường, có vẻ hết sức xinh đẹp. Mà điều này cũng khiến mọi người hoài nghi, đây thật là giả sao? Theo lý thuyết, kim cương giả không thể xinh đẹp như vậy được.
"Khi ta mất hứng, cho tới bây giờ ta chưa từng phải nhẫn nhịn." Đúng lúc này, giọng nói lạnh nhạt của Hạ Chí vang lên, "Còn có, ta không thích bị người dùng súng chĩa vào, cho nên những tên ngu xuẩn đang dùng súng chĩa vào ta, nếu các ngươi dám chĩa súng vào người ta, ta sẽ một súng bắn chết thằng ngu này."
Những tên cướp khác vừa kịp phản ứng, đang muốn hành động, lại có chút không dám động.
Mà hiện tại, những người khác cũng sợ run, trong tay tên thần kinh Hạ Chí này có súng, nếu thằng này đột nhiên phát điên nổ súng, vậy chắc chắn nơi này sẽ biến thành chiến trường bắn nhau, đến lúc đó, tất cả bọn hắn đều sẽ gặp nguy hiểm!
"Ngươi dám nổ súng, những người này cũng sẽ chết!" Tên cướp che mặt cầm súng tự động trong tay cũng mở miệng, mà nàng vừa mở miệng cũng khiến mọi người phát hiện, vậy mà nàng lại là nữ. Phải biết rằng, từ thân hình nàng, thật không thể nhìn ra nàng là nữ.
Hạ Chí lại không để ý đến nữ cướp này, đồng thời, trọng tâm câu chuyện cũng đột nhiên chuyển biến: "Có một sự thật rất nhiều người đều biết, đó chính là trên căn bản, kim cương là loại đá cứng nhất, chẳng qua, rất nhiều người cho rằng kim cương rất cứng cho nên sẽ không vỡ, nhưng trên thực tế cũng không phải như thế, các ngươi dùng chùy sắt là có thể đập nát kim cương. Nhưng bây giờ lại có một vấn đề, các ngươi cảm thấy một viên kim cương chân chính sẽ bị ta dùng chân giẫm vỡ sao?"
Trong lúc mọi người thầm mắng Hạ Chí, rốt cuộc thằng này phải thần kinh tới mức nào mới còn tâm tư nhắc tới chuyện này?
"Hạ lão sư, muốn đập nát kim cương cần lực đánh vào tương đối lớn, một người bình thường, muốn giẫm vỡ một viên kim cương là không thể nào." Giọng nói động lòng người vang lên, lại là Mạc Ngữ tiếp lời.
Mà Mạc Ngữ vừa nói ra lời này, mọi người lại oán thầm, đây đúng là một đôi sư sinh cực phẩm, đến lúc nào rồi mà bọn họ còn có tâm tư thảo luận vấn đề này.
"Mạc Ngữ, ngươi nói rất đúng, kim cương chân chính tuyệt không thể bị giẫm vỡ một cách đơn giản như vậy." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Hiện tại Mạc Ngữ, thời gian lên lớp của chúng ta lại đến, lần này ta sẽ dạy ngươi kỹ xảo tránh đạn."
Trong khi nói chuyện, Hạ Chí đã đạp thẳng lên viên kim cương hồng mỹ lệ kia.