Chương 225: Kỹ xảo tránh đạn (1)
"Nhanh, mọi người nhanh xem tivi!"
"Xem TV cọng lông, đã rất nhiều năm ta không xem tivi."
" Kênh giáo dục của đài truyền hình Thanh Cảng đang trực tiếp một vụ cướp!"
"Chắc chắn thằng này đang gạt người, hơn phân nửa là đang chiếu phim truyền hình..."
"Ta chắc chắn, ai mẹ nó đã đi cướp còn trực tiếp!"
"ĐM, các ngươi không tin thì thôi, Hạ lão sư và Mạc Ngữ đều đang trên truyền hình, có muốn xem hay không!"
Hiện tại, dù là lúc nào, trong forum trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng có thể tính là nhân khí tương đối sung túc, tuy nhân số không tính là nhiều, nhưng cũng phải có chừng trăm người online liên tục, điều này cũng dẫn đến mọi chuyện trong trường trung học phổ thông Minh Nhật luôn có thể lập tức truyền ra, mà vài phút sau, gần như tất cả sư sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật đều đã tập trung vào kênh giáo dục.
"ĐM, Hạ lão sư quá trâu bò, lại có thể dạy Mạc Ngữ kỹ xảo tránh đạn!"
"Đạn cũng có thể tránh sao? Quá giả đi!"
"Hạ lão sư nói có thể, vậy tuyệt đối là có thể!"
"Các ngươi nói ta đều tin, ta chỉ muốn biết, đây cũng là thể dục sao?"
"Xạ kích cũng là thể dục, hẳn tránh đạn cũng có thể tính là thể dục."
"ĐM, các ngươi thảo luận nhiệt liệt như vậy, không người nào quan tâm tới an toàn của Hạ lão sư và Mạc Ngữ sao? Còn có mỹ nữ hiệu trưởng cũng đang ở đó đây!"
"Cái này… nếu Hạ lão sư có thể dạy Mạc Ngữ cách trốn đạn, vậy hẳn không cần lo tới vấn đề an toàn đúng không?"
"Đúng vậy, ta cảm thấy an toàn của hai người hẳn không vấn đề gì, lại nói, hiện tại chắc chắn cảnh sát cũng đã xem tivi..."
Đúng là cảnh sát đang xem tivi thật, nhưng hiển nhiên bọn hắn không có lòng tin mù quáng với Hạ Chí như đám học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật, phần lớn bọn hắn đang thầm mắng Hạ Chí bệnh thần kinh tìm đường chết, nhưng Hạ Mạt đang ở ngay bên cạnh, bọn hắn không dám mắng thành tiếng.
Tránh đạn?
Bọn hắn trở thành cảnh sát nhiều năm như vậy cũng không dám nói có thể tránh đạn, đầu năm nay, thông thường muốn tránh đạn đều dựa vào vận khí, cũng chính là trông cậy vào trình độ bắn súng của người cầm súng không giỏi, ai cũng không nắm chắc bản thân có thể thật sự tránh thoát đạn, bởi thực tế cũng không giống như tiểu thuyết và điện ảnh.
"Hạ Chí, ngươi muốn tìm chết có thể đừng liên lụy tới mọi người không? Ngươi không thể đưa kim cương cho bọn hắn ngay sao? Còn tránh đạn, ngươi tránh viên đạn thử cho ta xem?" Lúc này Trương Minh Hải như không nhịn được nữa rống lên. Khoan hãy nói, lần này, Trương Minh Hải gần như hô lên tiếng lòng của mọi người, tên bệnh thần kinh Hạ Chí này có thể đừng tiếp tục điên nữa được không? Đừng nói viên kim cương kia không phải của bọn hắn, cho dù là của bọn hắn, bọn hắn cũng tình nguyện đổi kim cương lấy mạng nhỏ.
Càng kỳ quái hơn là, tên bệnh thần kinh Hạ Chí này nói cái gì mà dạy Mạc Ngữ tránh đạn, nếu hắn định làm vậy thật, có nghĩa hắn muốn tránh đạn, nhưng tiền đề phải là có đạn mới tránh được đúng không? Này chẳng phải nói, sắp nổ súng?
Một khi nổ súng, không nói tới chuyện Hạ Chí có thể tránh đạn được hay không, nếu con hàng này có thể tránh thật, chẳng phải mấy người bọn họ càng dễ bị tai ương sao?
"Đối với người thường, tránh đạn gần như là chuyện không thể nào thực hiện, mặc dù là cảnh sát hoặc quân nhân thân kinh bách chiến, khi bọn hắn gặp phải cuộc đấu súng, lựa chọn tốt nhất vẫn là để bản thân duy trì trạng thái vận động, sau đó nhanh chóng tìm kiếm chướng ngại vật, bởi vì trong lúc vận động, người có thể làm được bách phát bách trúng gần như là không tồn tại." Hạ Chí lại không để ý tới Trương Minh Hải, chỉ nhìn Mạc Ngữ, tiếp tục nói: "Sở dĩ người thường khó có thể tránh đạn, nguyên nhân cũng rất đơn giản, đó chính vì tốc độ của viên đạn quá nhanh."
Trong cục cảnh sát, trong số những cảnh sát đang xem tivi rốt cục cũng có người không nhịn được nói thầm một câu: "Gia hỏa này cũng không ngu ngốc, nghe có vẻ rất thạo nghề."
"Hắn không ngu ngốc, chỉ có bệnh." Một giọng nói lạnh như băng tiếp lời, đương nhiên là Hạ Mạt, sau đó, mọi người lại an tĩnh lại.
Tất cả mọi người thầm nói, rốt cuộc vị Hạ cảnh quan này có quan hệ gì với Hạ Chí? Hai người đều họ Hạ, chẳng lẽ là anh em? Chỉ là vì sao thái độ của vị Hạ cảnh quan này với Hạ Chí kia lại khiến mọi người cảm thấy như vừa yêu vừa hận?
"Hạ lão sư, ta cần phải làm thế nào mới có thể tránh đạn?" Giọng nói của Mạc Ngữ vang lên, mà nàng mới vừa nói ra lời này, đã có tên cướp kịp phản ứng, lập tức nhắm nòng súng ngay Mạc Ngữ.
"Thật ra đối với người bình thường, chuyện này rất khó, nhưng đối với ngươi, chuyện này cũng rất đơn giản, bởi vì trên bản chất, đây vấn là vấn đề toán học." Giọng nói của Hạ Chí bình tĩnh mà rõ ràng, "Nếu là vấn đề toán học, vậy dĩ nhiên phải dùng phương thức toán học để giải quyết."
Dùng phương thức toán học để giải quyết?
Vô số người ngồi đó than thở, thằng này không phải giáo viên thể dục sao? Lúc nào đến phiên giáo viên thể dục dùng toán học để giải quyết vấn đề rồi?
Đương nhiên, đối với lời này, đám học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật lại không hề cảm thấy ngạc nhiên, dù sao bọn hắn cũng đều biết, trình độ toán học của vị giáo viên thể dục Hạ Chí này tương đối lợi hại.
"Mạc Ngữ, chính như ta đã nói với ngươi, tất cả đều có thể tính toán, nhưng ta cần phải nhắc nhở ngươi, ở trường học, trong tiết vật lý, rất nhiều đề mục ngươi tính toán đều nằm trong trạng thái lý tưởng, dưới trạng thái lý tưởng, ngươi có thể xem nhẹ rất nhiều thứ. Nhưng trong hiện thực, khi ngươi tính toán, ngươi không thể xem nhẹ bất kỳ điều kiện gì, ngươi nhất định phải thu hết thảy tất cả chung quanh vào trong phép tính của mình. Cũng giống như bây giờ, có hai khẩu súng đang chĩa thẳng vào ngươi, chỉ riêng phương hướng, nòng súng của người ở phía trước ngươi hơi cao hơn một chút, nếu như ngươi bất động, vậy hắn ta không cách nào bắn trúng ngươi, mà người ở bên trái ngươi lại nhắm rất chuẩn, sẽ bắn trúng đầu ngươi."