Chương 228: Ngươi chỉ là một quỷ nghèo (2)
"Ngươi nói cái gì?" Trương Minh Hải cũng nhìn Mạc Ngữ, hắn ta gằn từng chữ từng câu hỏi ra những lời này, hai mắt có vẻ càng thêm đỏ bừng, mà dường như thân thể hắn ta cũng đang hơi run rẩy.
Mạc Ngữ lại phun ra một câu nói, vẫn là tiếng Anh, thật ra nói cho đúng, đây cũng không phải một câu nói, hẳn chỉ là một từ ngữ, tuy không phải người nào ở đây cũng có thể nghe hiểu nhưng vẫn có vài người hiểu được, từ tiếng Anh Mạc Ngữ mới vừa nói cũng giống với lời Hạ Chí nói, chính là quỷ nghèo!
"Nổ súng, nổ súng cho lão tử, bắn chết nàng, bắn chết tiểu tiện nhân này cho ta!" Đột nhiên Trương Minh Hải giận dữ rống lên, "Không, trước đừng nổ súng, ta muốn đem nữ nhân ti tiện... Ách!"
Trương Minh Hải kêu thảm một tiếng, là Hạ Chí đã đá thẳng lên trên người Trương Minh Hải, trực tiếp đá hắn ta ngã xuống đất.
Mà giờ khắc này, những người khác lại ù ù cạc cạc, câu này của Trương Minh Hải là có ý gì? Hắn ta đang để bọn cướp nổ súng sao? Nhưng dựa vào cái gì bọn cướp phải nghe lời hắn ta? Nhưng nếu không phải để bọn cướp nổ súng, trong số những người này, người có súng chỉ có Hạ Chí, Hạ Chí càng không thể nghe lời hắn ta.
"Mạc Ngữ, ngươi làm rất khá, rốt cục ngươi cũng tìm ra được từ ngữ kia." Hạ Chí lại không để ý tới Trương Minh Hải nữa, chỉ nhìn về phía Mạc Ngữ, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Ngươi xem, có đôi khi, chỉ cần một từ ngữ là có thể tạo ra hiệu quả không tưởng được, khi ngươi dùng tiếng Anh nói ra từ quỷ nghèo này, Trương Minh Hải đã triệt để mất trí, trực tiếp lộ sự thực hắn ta cấu kết với bọn cướp ra ngoài."
"A?"
"Cấu kết với bọn cướp?"
"ĐM, ta vẫn cảm thấy không bình thường, thì ra Trương Minh Hải và bọn cướp là cùng một phe?"
"Chuyện này thật rất có khả năng, Trương gia được xưng là an ninh tương đối nghiêm mật, bọn cướp vào bằng cách nào? Hơn nữa, ta vẫn cảm thấy chuyện Trương gia quyên mười ức rất không bình thường, náo nửa ngày, hắn ta làm ra một viên kim cương giả, sau đó bán đấu giá, nói không chừng hắn ta còn mua cả bảo hiểm, đến lúc đó, tiền hắn ta cũng quyên, bản thân còn có thể kiếm được hơn mười ức, chuyện tốt như vậy đương nhiên hắn ta nguyện ý dốc toàn lực đi làm."
"Cách nói này của ngươi nghe còn rất hợp lý."
"Nhưng nếu sự thật là như vậy thì phiền toái, chúng ta đã biết bí mật này, sợ rằng Trương Minh Hải sẽ không bỏ qua như thế..."
"Đúng vậy, vốn dĩ nếu Hạ Chí không quấy rối, chuyện này có thể thiên y vô phùng, nhưng bây giờ, sợ rằng Trương Minh Hải sẽ dốc toàn lực..."
Đám người có chút rối loạn lên, tất cả mọi người bắt đầu cảm thấy bất an, lúc này, có người còn đang chờ mong Hạ Chí chỉ đang nói lung tung.
Thế nhưng đúng lúc này, bọn hắn nghe được giọng nói của Trương Minh Hải: "Tốt, rất tốt, Hạ Chí, đây là ngươi buộc ta, nếu như vậy, vậy ngươi đừng trách ta!"
Trương Minh Hải đã từ dưới đất bò dậy, ánh mắt hắn ta có chút điên cuồng, sau đó, đột nhiên hắn ta nhìn về phía nữ cướp kia: "Số 4, dùng súng trường của ngươi nhắm ngay nữ nhân kia!"
Trương Minh Hải lấy tay chỉ Thu Đồng, mà nữ cướp kia không do dự, lập tức chĩa khẩu súng về phía Thu Đồng. Lần này mọi người đều có thể xác định, Hạ Chí lại một lần nữa nói đúng, Trương Minh Hải và đám cướp này là cùng một phe thật, nói cho đúng, Trương Minh Hải chính là thủ lĩnh chân chính của đám cướp ở đây.
"Rất tốt, kế hoạch trước của chúng ta đã thất bại, hiện tại, chúng ta bắt đầu kế hoạch mới, phần lớn người nơi này là phú hào thành phố Thanh Cảng, hiện tại, mục tiêu của chúng ta không còn là mười ức mà là một trăm ức, thậm chí nhiều hơn!" Trương Minh Hải có vẻ rất phấn khởi, "Các ngươi không cần quan tâm tới sống chết của một số người, chỉ cần Thu Đồng nằm trong tay các ngươi, Hạ Chí sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hiện tại ta tin tưởng cảnh sát cũng đang xem trực tiếp, ta ở đây báo cho đám cảnh sát các ngươi biết, mau chuẩn bị một chiếc máy bay trực thăng cho chúng ta, chúng ta phải chuẩn bị rời khỏi, về phần người nhà của những người ở đây, các ngươi mau chuẩn bị tiền chuộc cho ta, muốn người nhà của các ngươi có thể còn sống rời đi, mỗi người chí ít phải đưa ta một ức!"
Trương Minh Hải càng nói càng hưng phấn, sau đó hắn ta nhìn về phía Mạc Vong: "Về phần ngươi, Mạc Vong, ngươi không muốn nữ nhi của ngươi bị ta bán ra nước ngoài, ngươi phải chuẩn bị một trăm ức!"
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đưa mắt nhìn nhau, mỗi người đều phát hiện, hiện tại Trương Minh Hải có chút không bình thường, giống như một người điên, mà điều này cũng có nghĩa hiện tại bọn họ đều thực sự rất nguy hiểm.
Nếu lấy ra một ức mà bọn hắn có thể rời đi thật, vậy bọn hắn cũng không quá để ý, nhưng vấn đề nằm ở chỗ bọn hắn sợ dù bọn hắn có giao tiền chuộc cũng không cách nào rời khỏi. Mà những người không thể bỏ ra nổi một ức tiền chuộc lại càng lo lắng hơn.
Có mấy người vô thức nhìn về phía Hạ Chí, chẳng biết tại sao, trong lúc bất chợt, bọn hắn bắt đầu ký thác hy vọng lên trên người Hạ Chí. Bọn hắn cảm thấy từ lúc mới bắt đầu Hạ Chí đã biết Trương Minh Hải đang diễn xiếc, nói như vậy, hẳn Hạ Chí đã kịp chuẩn bị đúng không?
"Ha ha ha ha, Hạ Chí, con mẹ ngươi, bây giờ ngươi có thể làm gì ta? Ngươi cho rằng ngươi thắng sao? Cho dù ngươi biết những tên cướp này là ta phái tới thì thế nào? Ha ha ha ha..." Trương Minh Hải đứng đó không cố kỵ cười ha hả, hiển nhiên, dưới cái nhìn của hắn ta, hiện tại, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay hắn ta.
Thật ra, không chỉ có Trương Minh Hải cho rằng như vậy, ngay cả đám cảnh sát trong cục cảnh sát cũng đều cho là như vậy.
"Hạ cảnh quan, chúng ta còn chưa cần nhúng tay sao?" Lúc này, cảnh sát đẹp trai lại không nhịn được hỏi, rõ ràng tình huống càng ngày càng nghiêm trọng.