Chương 229: Đến nhảy một bản với ta (1)
"Minh Hải..." Trương Thanh cau mày, thoạt nhìn sắc mặt có chút âm trầm.
"Câm miệng, lão già kia!" Trương Minh Hải bỗng quay đầu, gầm lên giận dữ với Trương Thanh, "Không có phần ngươi nói chuyện!"
Mọi người càng thêm bất an, Trương Minh Hải thật sự điên rồi, ngay cả cha mình hắn ta cũng dám mắng.
Cũng có người cảm thấy buồn bực, chẳng lẽ chuyện này Trương Thanh cũng không biết rõ tình hình?
Nhưng nếu Trương Thanh không biết rõ tình hình, sao hắn ta có thể nguyện ý quyên ra kim cương hồng giá trị hơn mười ức đây?
"Thu Đồng, ngươi có biết ba năm nay ta đã sống thế nào sao?" Đột nhiên Trương Minh Hải nhìn về phía Thu Đồng, có chút kích động rống lên, "Ta cho ngươi biết, hết thảy bây giờ đều là lỗi của ngươi, đều là lỗi của ngươi!"
Không ít người vô thức nhìn về phía Thu Đồng, trong lòng âm thầm nói, náo nửa ngày, lại trở về trên người nữ nhân? Xem ra, cái gọi là hồng nhan họa thủy đúng là chân lý xưa nay không thay đổi.
Khuôn mặt Thu Đồng lạnh như băng, thoạt nhìn có chút tức giận, nàng muốn nói điều gì, nhưng nhìn những người chung quanh, cuối cùng nàng lại nhịn xuống. Hiển nhiên Thu Đồng cũng không muốn chọc tức Trương Minh Hải vào lúc này, dù sao thì thoạt nhìn, hiện tại, an toàn của những người khác cũng đang nằm trong tay Trương Minh Hải.
"Thu Đồng, không phải ngươi, ta đã không ra nước ngoài, nếu như không phải ngươi, ta đã không bị lão già Trương Thanh này trừng phạt kinh tế, không phải ngươi, ta càng sẽ không bị một đám nghèo như quỷ ám mắng là quỷ nghèo! Lão tử không phải quỷ nghèo! Lão tử có tiền! Lão tử lập tức có rất nhiều rất nhiều tiền..." Trương Minh Hải vừa rống giận Thu Đồng vừa mắng Trương Thanh.
Lúc này, rốt cục mọi người cũng hiểu được, Trương Minh Hải nhìn như phong quang vô hạn, nhưng ba năm vừa qua, cuộc sống của hắn ta ở nước ngoài cũng không quá thuận lợi, mà hai chữ quỷ nghèo kia hiển nhiên đã chọt trúng chỗ đau của Trương Minh Hải, điều này cũng khiến đáy lòng mọi người có cảm giác hết sức thần kỳ. Rốt cuộc sao vị Mạc đại tiểu thư xinh đẹp kia có thể biết được, Trương Minh Hải không thể chịu đựng nổi nhất chính là chữ này, hơn nữa còn phải nói ra bằng tiếng Anh?
Cho dù vị Mạc đại tiểu thư kia là thiên tài, nhưng chuyện này cũng quá không thể tưởng tượng nổi đi? Chẳng lẽ thật ra Hạ Chí đã biết từ trước, sau đó lén nói cho Mạc Ngữ, mà bây giờ, hai người bọn họ chỉ đang diễn trò?
"Trương Minh Hải, cho dù ba năm qua cuộc sống của ngươi không bằng heo chó, đó cũng là ngươi tự làm tự chịu, không có nửa xu quan hệ với Đồng Đồng." Giọng nói lạnh nhạt vang lên, "Ta còn muốn nói cho ngươi biết, ta sẽ lập tức biến ngươi thành quỷ nghèo chân chính, sau khi ngươi vào ngục giam, ngươi mới biết được, cái gì gọi là nghèo chân chính, bởi vì khi đó, ngươi thật sự là nửa xu cũng không có."
"Hạ Chí, con mẹ ngươi câm miệng cho lão tử! Ngươi có tin hiện tại lão tử sẽ cho người một súng bắn chết Thu Đồng?" Trương Minh Hải rống lên với Hạ Chí, "Còn có Mạc Ngữ, không phải nàng là học sinh tốt của ngươi sao? Nói không chừng các ngươi cũng có một chân... A!"
Trương Minh Hải còn chưa dứt lời đã kêu thảm một tiếng, Hạ Chí lại một cước đạp hắn ta ngã xuống đất.
Một đám người đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc tràng diện hiện tại là ai đang khống chế? Thế nào Hạ Chí vẫn có thể muốn đánh người thì đánh người như cũ sao?
Mà khiến những người này càng buồn bực là, nếu Hạ Chí thằng này có thể dễ dàng đánh ngã Trương Minh Hải như vậy, hiện tại hắn ta không thể đổi con tin khác sao? Tên cướp kia đã không có ích gì, có thể trực tiếp mặc kệ, hiện tại Trương Minh Hải mới là thủ lĩnh thật sự, chỉ cần khống chế được Trương Minh Hải, không phải mọi người đều an toàn sao?
"Thảo, nổ súng, nổ súng cho ta, nổ súng bắn chết hắn..." Trương Minh Hải nằm trên đất khàn giọng rống to hơn, hiển nhiên hắn ta đã sắp điên mất.
Đoàng đoàng đoàng đoàng...
Tiếng súng đột nhiên vang lên, bốn phía toàn là tiếng kêu to hoảng sợ, hiển nhiên mọi người cho rằng nơi này đã bắt đầu bắn nhau, nhưng rất nhanh tiếng súng đã ngừng lại, sau đó mọi người nghe được vài tiếng rên rỉ rất thống khổ. Đợi khi mọi người định thần nhìn lại, lại ngẩn người.
Vừa rồi quả thật có người nổ súng, nhưng rất hiển nhiên, vốn không có trận đấu súng gì, bởi vì đã nổ súng chỉ có một người, người này lại chính là Hạ Chí.
Tổng cộng có tám tên cướp, trong đó có bảy tên cướp cầm súng, mà lúc này, cả bảy tên đều đang đau khổ kêu rên thảm thiết, tay phải của mỗi người bọn hắn đều máu me đầm đìa, súng lục vốn nằm trong tay bọn hắn cũng đã rơi trên mặt đất, mà cây súng trường được treo trên cổ tên cướp cũng rơi trên mặt đất. Về phần tên cướp bị Hạ Chí dùng súng chĩa vào đầu lúc trước, lúc này cũng đã té trên mặt đất hôn mê. Nói cách khác, chỉ trong nháy mắt như vậy, gần như uy hiếp đã được xóa bỏ. Hiện tại, người cầm súng duy nhất cũng chỉ có Hạ Chí.
"Trương Minh Hải, vì sao ngươi lại cứ ngu xuẩn như vậy? Nếu một người có thể sử dụng toán học để tránh né đạn, vậy người này muốn dùng toán học để xạ kích lại càng đơn giản hơn." Giọng nói lười biếng của Hạ Chí vang lên, sau đó hắn không chút hoang mang bước ra, một cước giẫm lên trên người Trương Minh Hải, từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn ta, "Ngươi tự cho kế hoạch của mình là thiên y vô phùng, nhưng ngươi có biết sai lầm của ngươi ở nơi nào không?"
Sắc mặt Trương Minh Hải trắng bệch, hai mắt đỏ bừng, trong mắt tràn ngập cừu hận nhìn Hạ Chí, một bộ hận không thể nghiền xương Hạ Chí thành tro.
"Trí thông minh của ngươi chưa đủ để sắp xếp một màn cướp đoạt như vậy, đương nhiên, thật ra đây cũng không phải lỗi của ngươi, sai lầm lớn nhất của ngươi là ngươi không nên có ý đồ với Đồng Đồng nhà ta." Giọng nói lạnh nhạt của Hạ Chí vang lên, "Không nên thử chơi trò cạnh tranh công bằng gì đó với ta, bởi vì ngươi không thể nào nhận được công bình trước mặt ta, trí thông minh của ngươi kém ta quá nhiều, mà thật ra đối với ngươi, chuyện này thật sự rất không công bằng.”