Chương 232: Màn khiêu vũ trong mưa bom bão đạn (2)
Tiếng súng không ngừng vang lên, thân thể nàng không ngừng vũ động, mãi cho tới bây giờ khi đã dừng lại, thậm chí nàng vẫn chưa thể nghe thấy câu hỏi của Hạ Chí, chỉ có nhịp tim không tự chủ được mà đẩy nhanh hơn rất nhiều. Chuyện mới vừa phát sinh như xúc động tâm tình nào đó trong lòng nàng, khiến nàng không tự chủ được bắt đầu bị điều dắt chuyển động.
"Hôn nàng!"
"Trực tiếp hôn!"
"Hỏi cái gì, lúc này ngươi nên hôn lên!"
"Nhanh hôn!"
Sau khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi, bốn phía đột nhiên bộc phát tiếng ồn ào mãnh liệt, trong lúc vô tình, màn vũ đạo ưu mỹ trong mưa bom bão đạn vừa rồi đã đẩy không khí ở hiện trường lên tới cao trào, mà thậm chí mọi người đã quên mất màn mạo hiểm tối nay, dường như mãi cho đến giờ phút này mọi người mới chân chính ý thức được, đây là một buổi dạ tiệc, một buổi dạ tiệc nên thật vui vẻ mới đúng.
Đang lúc mọi người ồn ào, rốt cục Thu Đồng cũng hơi phục hồi tinh thần lại, sau đó nàng phát hiện Hạ Chí cách nàng rất gần, một bộ bất cứ lúc nào cũng có thể hôn nàng, trong lòng nàng lập tức cảm thấy hốt hoảng, tên hỗn đản này sẽ không hôn xuống thật chứ?
"Không được, ta mới quen hắn có một tuần." Trong lòng Thu Đồng tự nói với mình như thế, thế nhưng nàng lại như quên mất mở miệng cự tuyệt, trong bầu không khí có chút nhiệt liệt lúc này, dường như nàng cũng không muốn cự tuyệt.
Nhưng đúng lúc này, mọi người lại nghe được tiếng động có chút quen thuộc: "Đoàng đoàng!"
Lại là tiếng súng, mà lúc này, mọi người nghe được tiếng súng lại có thể không sợ hãi, ngược lại trong lòng còn mắng lên.
"ĐM, lại mẹ nó là ai nổ súng?"
Giờ khắc này, gần như trong lòng mọi người đều có suy nghĩ như vậy, sau đó bọn hắn phát hiện, người nổ súng lúc này lại là Trương Thanh!
Nhưng lúc này, Trương Thanh không nổ súng về phía Hạ Chí, mà nổ súng với Mạc Ngữ!
Đoàng đoàng đoàng!
Tiếng súng liên tục vang lên, đồng thời còn có giọng nói hơi điên cuồng của Trương Thanh: "Mạc Vong, lão tử sắp xong đời, ngươi cũng xong đời theo đi!"
Hiển nhiên Trương Thanh rất bất mãn với Mạc Vong, nhưng rõ ràng hắn ta lại nổ súng với Mạc Ngữ, đây cũng là vì Trương Thanh biết một sự thật, đó chính là giết chết Mạc Ngữ lại càng có thể đả kích Mạc Võng nhiều hơn. Mạc Vong mất đi nữ nhi cũng tương đương với đời này hắn ta xong rồi.
Mạc Ngữ mặc lễ phục dạ hội, lúc này đang rất tùy ý đi lại tại nguyên chỗ, mỗi một lần súng vang lên, mọi người liền thấy dường như Mạc Ngữ rất tùy ý tiêu sái bước ra một bước, điều này khiến mọi người không tự chủ được xuất hiện một suy nghĩ, đây… đây là đang tránh đạn thật sao?
Đoàng đoàng!
Lại hai phát vang lên, sau đó, tiếng súng ngừng lại, Trương Thanh vẫn còn đang bóp cò, nhưng hiển nhiên súng không còn đạn.
"Ta rất khỏe, phụ thân ta cũng rất ổn, nhưng ngươi thực sự xong đời." Giọng nói bình tĩnh vang lên, Mạc Ngữ vẫn bình yên vô sự đứng ở nơi đó, điều này khiến mọi người có chút bối rối, rốt cuộc đây là kỹ thuật bắn súng của Trương Thanh quá kém hay Mạc Ngữ thật sự có thể tránh đạn?
"Mạc Vong, tối nay ngươi đúng là vận cứt chó!" Trương Thanh nổi giận gầm lên một tiếng với Mạc Vong, "Nhưng ta cho ngươi biết, những ngày an nhàn của ngươi không sẽ lâu dài!"
Gào xong những lời này, đột nhiên Trương Thanh xoay người, lao thẳng về phía cái đài bên cạnh.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác, Trương Thanh muốn tự sát sao?
"Ngu ngốc, đụng không chết." Một giọng nói lười biếng vang lên, chính là giọng nói của Hạ Chí.
Sau đó, mọi người liền nghe được Trương Thanh hét thảm một tiếng, chỉ thấy hắn ta đã đụng vào đài, đài bị đụng sập, mà Trương Thanh cũng theo đó ngã xuống, nhưng hiển nhiên hắn ta không chết, thậm chí cũng không hôn mê, chỉ có điều thoạt nhìn hắn ta đã bị đụng choáng, nhất thời không đứng dậy được.
"Này, để ta đứng lên." Giọng nói rất nhỏ của Thu Đồng vang lên, bị Trương Thanh cắt ngang như thế, rốt cục Thu Đồng cũng triệt để tỉnh táo lại.
"Đồng Đồng, ta còn chưa hôn ngươi đâu." Hạ Chí có chút không quá tình nguyện.
"Không cho phép!" Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí, vừa rồi thiếu chút nữa nàng đã không cự tuyệt, nhưng bây giờ nàng đã thanh tỉnh chân chính, nàng cảm thấy mình không thể để tên lưu manh này được như nguyện, hiện tại hai người bọn họ chỉ mới quen biết có một tuần đây, nàng không phải loại nữ nhân tùy tiện như vậy!
"Được rồi." Tuy Hạ Chí có chút tiếc hận, nhưng vẫn đỡ Thu Đồng đứng thẳng, sau đó hắn thu hồi cánh tay bên phần hông mềm mại của nàng, tiếp theo nữa, hắn nhanh hướng đi về phía Trương Thanh, một cước đá thẳng tới Trương Thanh.
"Để cho ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta." Hạ Chí lẩm bẩm, Thu Đồng ở cách đó không xa hơi xấu hổ, chuyện tốt trong miệng tên hỗn đản này chắc chắn là không thể hôn nàng.
Đột nhiên có tiếng động cơ truyền đến từ nơi không xa, rất nhanh, một nữ cảnh sát gợi cảm cưỡi Halley đã xuất hiện trong tầm mắt mọi người, mà nữ cảnh sát này lại trực tiếp lái Halley đến trên đài.
Oanh!
Halley lại có thể trực tiếp đụng phải một số thiết bị của đài truyền hình bên cạnh, sau đó, những người đang xem trực tiếp phát hiện hình ảnh đã không còn, đến thời khắc này, rốt cục trận trực tiếp cũng tuyên bố kết thúc.
"Đồng Đồng, chúng ta nên về nhà." Hạ Chí lại cười xán lạn với Thu Đồng.
"Bây giờ có thể về sao?" Thu Đồng vô thức đưa mắt nhìn Hạ Mạt, người này là cảnh sát thật sao? Nào có cảnh sát trực tiếp đụng hư thiết bị của đài truyền hình như vậy?
"Đương nhiên có thể trở về." Hạ Chí mỉm cười, đưa tay kéo Thu Đồng đi về phía dưới đài, mà Hạ Mạt cũng không ngăn cản, thậm chí nàng còn không chào hỏi Hạ Chí, một bộ không nhận ra hắn.
"Hạ lão sư." Mạc Ngữ xuất hiện trước mặt Hạ Chí, "Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi."