Chương 233: Tính toán của ngươi chưa có gì sai (1)
Nhìn Mạc Ngữ, trong lòng Thu Đồng có cảm giác rất quái dị, thoạt nhìn hiện tại Mạc Ngữ rất bình tĩnh, hệt như Hạ Chí, từ đầu đến cuối nàng đều có vẻ rất bình tĩnh, mà điều này cũng khiến trong lòng Thu Đồng bắt đầu có cảm giác rất vi diệu. Mặc dù vừa rồi, nàng và Hạ Chí đã khiêu vũ một đoạn trên đài, có lẽ trong mắt những người khác, nàng và Hạ Chí là vai chính tối nay, nhưng chính nàng lại cảm thấy, Hạ Chí vẫn là vai nam chính, nhưng nhân vật nữ chính chân chính lại không phải nàng.
Nhân vật nữ chính chân chính càng giống Mạc Ngữ hơn, từ đầu đến cuối, người có thể càng phối hợp với Hạ Chí hơn cũng là Mạc Ngữ, ở trước mắt bao người, Hạ Chí đã dạy cho Mạc Ngữ hai tiết học, mà thoạt nhìn hai tiết học này đều có vẻ không thể tưởng tượng nổi, nhưng kết quả lại càng khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi hơn, bởi vì Mạc Ngữ không chỉ tìm ra từ ngữ khiến Trương Minh Hải triệt để mất lý trí, nàng còn có thể tránh đạn.
Thu Đồng càng cảm thấy, thoạt nhìn Mạc Ngữ càng có thể hiểu được Hạ Chí hơn nàng. Khỏi cần phải nói, chỉ riêng khi Hạ Chí hô lên một trăm, ngay cả nàng, gần như mỗi người đều cho rằng Hạ Chí ra giá một trăm ức, chỉ có Mạc Ngữ mới thật sự rõ ràng, thật ra giá Hạ Chí vừa hô chỉ là một trăm tệ.
Trong lòng Thu Đồng mơ hồ có chút khó chịu, tuy nhiên thoạt nhìn, Hạ Chí cũng không có suy nghĩ đặc biệt gì với Mạc Ngữ, nhưng không hề nghi ngờ, Hạ Chí đối xử rất đặc biệt với Mạc Ngữ, đặc biệt đến mức khiến nàng cảm thấy khó hiểu.
Thậm chí nếu Hạ Chí thật sự có ý tưởng gì đó với Mạc Ngữ, ngược lại nàng còn có thể hiểu được một chút, dù sao Mạc Ngữ cũng rất xinh đẹp, nam nhân thích nàng cũng rất bình thường.
Nhưng chuyện khiến Thu Đồng không hiểu nhất là vì sao cả ngày tên hỗn đản Hạ Chí này đùa giỡn nàng, dường như có ý đồ với nàng, nhưng nàng lại luôn cảm thấy Hạ Chí đối xử rất tốt với Mạc Ngữ?
"Mạc Ngữ, ngươi có vấn đề gì?" Hạ Chí nhìn Mạc Ngữ, giọng điệu hết sức ôn hòa, mà điều này càng khiến đáy lòng Thu Đồng có cảm giác quái dị, cho tới bây giờ Hạ Chí chưa từng nói chuyện với nàng bằng giọng điệu này.
"Hạ lão sư, viên kim cương kia là giả thật sao?" Mạc Ngữ mở miệng hỏi, mà khi nàng hỏi, trong mắt xuất hiện một tia hoang mang, hiển nhiên nàng có điểm gì đó chưa rõ.
Thu Đồng có chút buồn bực, lẽ nào viên kim cương kia còn có thể là thật? Nhưng vấn đề là một viên kim cương chân chính không thể bị giẫm vỡ dễ dàng như vậy.
"Mạc Ngữ, từ đầu đến cuối ngươi phải nhớ kỹ một việc, thật ra ngươi không cần hỏi người khác vấn đề gì, vì tất cả vấn đề ngươi đều có thể tìm được đáp án thông qua tính toán." Hạ Chí cũng không trả lời vấn đề của Mạc Ngữ ngay, "Nếu như ngươi không biết đáp án của vấn đề nào đó, thì chắc chắn là vì chưa thu thập đủ điều kiện, chuyện ngươi phải làm chính là đi tìm càng nhiều điều kiện hơn, sau đó tiếp tục tính toán, nhưng nếu ngươi đã tính toán ra, như vậy, bất luận kết quả có giống với thường thức trong đầu ngươi không, ngươi cũng phải nhớ kỹ, tính toán của ngươi không sai."
Thoáng dừng lại một chút, Hạ Chí tiếp tục nói: "Thường thức của ngươi có thể sẽ lừa ngươi, ánh mắt của ngươi cũng có thể sẽ lừa ngươi, lỗ tai của ngươi cũng có thể lừa ngươi giống vậy, nhưng kết quả ngươi có được dựa vào tính toán chính xác sẽ không lừa ngươi, đó là đáp án chân chính ngươi cần."
"Hạ lão sư, ta hiểu được." Hoang mang trong mắt Mạc Ngữ đã biến mất, nhưng lại thoáng qua một tia kỳ dị, sau đó nàng xoay người đi về phía Mạc Vong.
"Đồng Đồng, chúng ta cũng đi thôi." Hạ Chí cũng không nói thêm gì nữa, lôi kéo Thu Đồng tiếp tục đi về phía bên ngoài biệt thự.
Trên đường, Hạ Chí gặp Tequila, hắn cười cười với nàng nhưng cũng không nói gì thêm khiến Tequila có chút buồn bực, vì sao Hạ Chí thấy nàng mặc đồng phục cảnh sát lại không hề ngạc nhiên chút nào?
Vô số cảnh sát sôi nổi tiến vào biệt thự, chỉ có Hạ Chí và Thu Đồng lại đi ra phía ngoài, mà khi những người khác cũng muốn rời đi, lại lập tức bị ngăn cản, sau đó mọi người đều ý thức được một việc, đó chính là Hạ Chí và Thu Đồng có thể rời đi, nhưng những người khác đều không thể rời đi.
"Rõ ràng là phân biệt đối xử." Có người thầm than thở, chẳng qua hồi tưởng lại chuyện đêm nay, bọn họ cũng hiểu được Hạ Chí được đối xử đặc biệt cũng không có gì phải ngạc nhiên, về phần Thu Đồng à, ai bảo nàng là bạn gái của Hạ Chí đâu?
Mặc dù đài truyền hình đã ngừng trực tiếp, nhưng lúc này, những hình ảnh đã được chiếu trên truyền hình trước đó đang lan truyền trên internet với tốc độ bàn thờ. Không hề nghi ngờ, đêm nay, Hạ Chí và Thu Đồng lại sẽ trở thành nhân vật được giới báo chí mạng quan tâm.
Lúc này, Maserati đang trên đường trở về, Hạ Chí vẫn làm tài xế như cũ, mà Thu Đồng ngồi ở vị trí kế bên tài xế lại có vẻ hơi an tĩnh, thật ra nàng còn chưa tính hoàn toàn tỉnh táo lại. Chuyện đã xảy ra đêm nay khiến nàng có cảm giác như đang đóng phim, có đôi khi nàng cảm thấy mình vừa xem một bộ điện ảnh, nhưng có đôi khi, nàng lại cảm thấy mình mới vừa trở thành nữ chính trong bộ điện ảnh.
Thu Đồng bắt đầu chậm rãi nhớ lại tất cả những chuyện đã phát sinh đêm nay, dần dần bắt đầu làm rõ chi tiết, rốt cục khi Maserati lái vào trường trung học phổ thông Minh Nhật, dừng lại, rốt cục Thu Đồng cũng triệt để bình tĩnh lại.
"Đêm nay… chuyện đã xảy ra… rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?" Sau khi xuống xe, Thu Đồng không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc đám cướp là do Trương Minh Hải sắp xếp hay là do Trương Thanh sắp xếp? Sau đó, nữ nhân nổ súng kia lại là chuyện gì xảy ra? Còn có, tại sao Trương Thanh lại nổ súng với Mạc Ngữ? Quan trọng nhất là có phải ngươi đã biết trước hết thảy sẽ phát sinh?"