Chương 260: Không nên bài xích tương lai của ngươi (2)
"Chào ngươi, ta là Tô Phi Phi." Tô Phi Phi cười nhẹ một tiếng với Thu Đồng, đồng thời cũng vươn tay, chủ động bắt tay Thu Đồng, "Rất vinh hạnh vì có thể gặp ngươi, ta cũng rất vinh hạnh vì có thể trở thành lão sư nơi này."
"Tô lão sư, ta không biết Hạ lão sư đã nói như thế nào với ngươi, nhưng ta vẫn muốn nói cho ngươi biết, muốn làm lão sư ở đây cũng không phải chuyện dễ dàng, nghiêm túc mà nói, hiện tại ngươi còn chưa phải lão sư nơi này." Thu Đồng buông tay ra, đứng thẳng người, "Cho nên, mặc dù ta rất hoan nghênh ngươi trở thành lão sư, nhưng bây giờ ngươi còn có cơ hội đổi ý."
"Cảm ơn Thu hiệu trưởng, ta rất thích nơi này." Nụ cười trên mặt Tô Phi Phi vẫn điềm đạm như vậy, "Ta cũng tin tưởng, ta có thể làm một vị lão sư tốt."
"Như vậy, hiện tại ta chính thức hoan nghênh Tô lão sư gia nhập trường trung học phổ thông Minh Nhật chúng ta." Trên mặt Thu Đồng cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Tô lão sư, ta dẫn ngươi tới ký túc xá trước."
"Được, cảm ơn Thu hiệu trưởng." Tô Phi Phi nhẹ nhàng gật đầu.
Lần đầu tiên Thu Đồng gặp Tô Phi Phi cũng không va chạm ra tia lửa gì, chí ít biểu hiện bên ngoài là như vậy, hai người đều có vẻ rất có lễ, từ trình độ nào đó, điều này cũng có thể chứng minh hai người đều có được tu dưỡng tốt đẹp.
Thời gian kế tiếp, Hạ Chí trực tiếp như bị hai người làm lơ, Thu Đồng dẫn theo Tô Phi Phi đi tới ký túc xá của giáo viên, sau đó sắp xếp một phòng ký túc xá cho Tô Phi Phi ở tầng một, hiển nhiên nàng đã suy xét đến việc hai chân Tô Phi Phi bị tàn tật, ở tầng cao sẽ không tiện. Tuy nơi này có thang máy, nhưng ngộ nhỡ thang máy bị sự cố hay gặp phải tình huống gì khác… Nói chung, so sánh cẩn thận, hiển nhiên ở tầng một càng có lợi cho Tô Phi Phi hơn, chí ít Thu Đồng cũng cho là như vậy.
Gian túc xá của Tô Phi Phi cũng có hai phòng ngủ một phòng khách, vốn mỗi lão sư mới đều ở phòng đơn một phòng ngủ một phòng khách, nhưng Thu Đồng nói suy xét đến việc có thể Tô Phi Phi cần có bảo mẫu, hoặc cần những người khác chăm sóc, cho nên loại ký túc dành cho gia đình này càng thích hợp với nàng hơn.
Đối với ý tốt của Thu Đồng, Tô Phi Phi cũng không cự tuyệt, chỉ là cảm ơn, tuy thật ra nàng vốn không cần người chăm sóc đặc biệt. Mà sau đó, Thu Đồng lại chính thức ký hợp đồng lao động với Tô Phi Phi, về phần hợp đồng của Tô Phi Phi và học viện thể dục trước đó, kể cũng rất khéo, vừa lúc mấy ngày hôm trước nàng vừa kết thúc hợp đồng với học viện thể dục, còn chưa kịp ký hợp đồng mới đâu.
Sau một tiếng.
"Tô lão sư, hai ngày cuối tuần ngươi nghỉ ngơi cho tốt, đồng thời làm quen với cuộc sống nơi này đi. Hiện tại ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa, nếu như ngươi có cần gì có thể trực tiếp gọi điện thoại cho ta." Thu Đồng nói xong liền đứng dậy rời đi.
"Tô lão sư, nếu như ngươi muốn tìm ta cũng có thể gọi điện thoại cho Đồng Đồng." Lúc này, rốt cục Hạ Chí cũng nói một câu, ngay sau đó hắn ta cũng rời khỏi ký túc xá của Tô Phi Phi, còn tiện tay đóng cửa phòng lại thay Tô Phi Phi.
Hai phút sau.
Thu Đồng trở lại ký túc xá của mình, mà Hạ Chí cũng đi vào theo, lần này Thu Đồng không nhốt hắn ở bên ngoài.
"Ngươi không ở lại đó với Tô lão sư của ngươi nữa sao?" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng.
"Đồng Đồng, mới vừa rồi ngươi nói không ít, chắc chắn hiện tại rất khát nước." Hạ Chí như làm ảo thuật lấy ra một cái bình nhỏ đưa cho Thu Đồng, "Uống ít đồ đi."
Thu Đồng trừng Hạ Chí, trong lòng đã có chút mê hoặc, sao nàng không phát hiện trên người gia hỏa này có mang theo một bình nước uống?
Nàng vô thức tiếp nhận bình nước, một giây sau, Thu Đồng đã cảm thấy không đúng. Giấm táo? Đây chính là giấm táo?
"Ngươi đi ra ngoài cho ta!" Thu Đồng trừng Hạ Chí, nàng mới không ghen!
"Đồng Đồng, nếu hiện tại ta đi ra ngoài, ngươi sẽ lập tức gọi ta vào lại, cho nên ta vẫn không đi ra ngoài thì hơn." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Ta mới sẽ không gọi ngươi vào!" Thu Đồng tức giận nói, đời nào nàng lại chủ động gọi gia hỏa này vào?
"Ngươi sẽ." Hạ Chí nghiêm trang nói, sau đó liền xoay người đi ra ngoài.
Thu Đồng có chút ngạc nhiên, nghĩ thầm không phải tên hỗn đản này sẽ trực tiếp chạy mất như mấy lần trước đấy chứ?
Đang nghĩ ngợi, điện thoại của Thu Đồng lại đổ chuông.
Hai phút sau, Thu Đồng cúp điện thoại, sau đó nhìn Hạ Chí còn đang đứng ở cửa chưa đi, nhất thời có chút cạn lời, vì sao mỗi lần tên hỗn đản này đều như có thể đoán trước mọi chuyện?
"Này, ngươi vào đây!" Rốt cục Thu Đồng cũng vẫn kêu lên một tiếng.
"Đồng Đồng, dù sao thì ngươi cũng phải đi ra, hay là ta không vào nữa." Hạ Chí lười biếng nói.
Thu Đồng càng khó hiểu, chẳng lẽ tên hỗn đản này thật sự biết trước mọi việc sao? Sao hắn biết được nàng muốn đi ra ngoài?
"Vậy ngươi đứng đó chờ đi!" Hừ nhẹ một tiếng, Thu Đồng xoay người đi về phía phòng ngủ.
Mấy phút đồng hồ sau, Thu Đồng đã thay một bộ trang phục thoải mái, đeo kính mác xuất hiện trong tầm mắt Hạ Chí.
"Đồng Đồng, ngươi không thể mặc như vậy ra ngoài." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Này, ta đã cố gắng ăn mặc để người khác không cách nào nhận ra ta, vì sao lại không thể mặc như vậy ra ngoài?" Thu Đồng tức giận nói.
"Bởi vì ngươi là bạn gái của ta." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc, "Bạn gái của ta bất cứ lúc nào cũng không cần cải trang, ngươi chỉ cần mặc như bình thường là được."
"Ta thích mặc như vậy không được sao?" Thu Đồng lại ném cho Hạ Chí một cái liếc mắt.
"Nhưng ta biết ngươi không thích như vậy." Hạ Chí lắc đầu.
"Bản thân ngươi quản thật rộng!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, xoay người quay về phòng ngủ.
Đồng thời, trong cục cảnh sát thành phố, phòng làm việc của Hạ Mạt đón một vị khách không mời mà đến.