Chương 263: Còn rất đáng yêu (1)
Đoàng đoàng!
Hai tiếng súng vang lên, vô số người thét chói tai, tuy nhà hàng hải sản này vốn cũng không tính là quá yên tĩnh, nhưng cũng không ầm ĩ đến mức không nghe được tiếng súng. Quan trọng hơn là còn có người thấy được nam phục vụ này súng lục, ngược lại, thân là mục tiêu, lúc này Thu Đồng lại tựa như còn chưa kịp phản ứng.
Chuyện phát sinh quá đột ngột, đúng là Thu Đồng không hề có chuẩn bị, hơn nữa, có lẽ là vì Hạ Chí đang ở bên cạnh nàng, mặc dù hiện tại nàng đã nghe được tiếng súng, cũng nhìn thấy phục vụ viên tay cầm súng lục, nhưng nàng lại có thể không cảm thấy kinh hoảng chút nào.
Trên thực tế, rõ ràng Thu Đồng còn gần như theo bản năng tiếp tục gắp một miếng cá hồi đưa vào trong miệng, khiến Hàn Tiếu đang ngồi bên cạnh ngẩn người, vị Thu đại tiểu thư này đã lớn gan như vậy từ bao giờ? Lẽ nào ngực lớn nên tâm cũng lớn?
Thật ra Hàn Tiếu bị tiếng kêu thảm thiết đánh thức, nàng không nhìn thấy sát thủ nổ súng, chỉ là sau khi tiếng súng vang lên, nàng lại nghe được một tiếng kêu thảm thiết, nhưng hiển nhiên tiếng kêu thảm thiết này không phải của Thu Đồng.
Thấy Thu Đồng lại có thể không chút hoang mang ăn xong miếng cá hồi nhỏ, Hàn Tiếu có chút im lặng, đồng thời nàng cũng hiểu được, đúng là Thu Đồng có lý do để không sợ hãi, ai kêu người ta có một người bạn trai đáng tin cậy đây.
Đương nhiên người gào thảm cũng không phải Hạ Chí, mà là tên sát thủ kia, sát thủ còn đang đứng ở nơi đó, cũng chưa ngã xuống, nhưng họng súng lại đang chĩa thẳng xuống mặt đất, nói cho đúng, hẳn là nhắm vào chân của hắn ta, mà sau hai tiếng súng vừa rồi, đạn lại có thể vừa vặn phân biệt bắn lên hai chân của hắn ta, trên đôi giày da hắn ta mang mỗi bên có một cái lỗ, trong lỗ có máu trào ra.
"Thân là phục vụ, đôi giày da ngươi đi quá mắc." Giọng nói lười biếng vang lên, mà nhà hàng vốn đang lâm vào kinh hoảng cũng lập tức an tĩnh không ít, hiển nhiên là vì mọi người thấy dường như sát thủ đã bị khống chế, tuy súng vẫn còn đang nằm trong tay sát thủ, nhưng tay cầm súng của sát thủ lại đang bị Hạ Chí nắm chặt, thoạt nhìn vốn không cách nào nhúc nhích.
"Thân là sát thủ, kỹ năng bắn súng của ngươi quá kém." Hạ Chí lại tiếp tục cảm khái, "Ngươi có thể không bắn trúng mục tiêu, nhưng chí ít ngươi không nên bắn vào chính mình."
Hàn Tiếu có chút cạn lời, nàng mới không tin chuyện tự sát thủ bắn trúng chân mình, rõ ràng là Hạ Chí động tay động chân.
Sắc mặt sát thủ tái nhợt, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu không ngừng nhỏ xuống, không phải hắn ta không muốn phản kháng, nhưng hắn ta vốn không cách nào phản kháng, trong mắt hắn ta đã xuất hiện vẻ sợ hãi, bởi vì hắn ta đã ý thức được đối phương quá mạnh mẽ.
"Đối với một người hai chân trúng đạn, chắc chắn đứng là một chuyện rất thống khổ." Giọng nói của Hạ Chí tiếp tục vang lên, "Đáng tiếc, đây là cái giá ngươi phải trả vì dám có ý đồ muốn giết bạn gái ta."
Lúc này nhà hàng hải sản đã hoàn toàn yên tĩnh, tiếp đó, mọi người lập tức nghe được tiếng cờ-rắc, đó là tiếng xương gãy.
Sát thủ lại kêu thảm một tiếng, sau đó mỗi người đều thấy tay phải của sát thủ vô lực rũ xuống, mà súng trong tay hắn ta thì trực tiếp rơi xuống đất. Hạ Chí cũng đã lấy tay ra, về tới vị trí của mình, nhưng rất thần kỳ là sát thủ lại có thể còn đứng ở nơi đó, cũng không nhúc nhích, mặc dù hắn ta đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng hắn ta vẫn không rời khỏi, cũng không hề ngồi xuống, vẫn đứng yên như vậy, thoạt nhìn, lúc này hắn đang phải nhận hình phạt của Hạ Chí dành cho hắn ta, đó chính là phạt đứng!
Lúc này Hạ Chí cũng kẹp một miếng cá hồi lên đưa vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai nhai, nuốt xuống, sau đó lẩm bẩm: "Ừm, mùi vị cũng không tệ lắm, chỉ là chưa được chín hoàn toàn."
Hơn mười ánh mắt quỷ dị nhìn Hạ Chí, cá hồi này vốn là còn sống, đương nhiên không chín, nhưng thật ra đây vốn không phải vấn đề, vấn đề nằm ở chỗ người này vừa gặp phải sát thủ, vậy mà hiện tại hắn còn có thể làm như không có chuyện gì xảy ra mà ăn đồ ăn?
"A, đó là Thu Đồng!"
"Oa, thật là nàng, chẳng trách!"
"Đó là bạn trai nàng Hạ Chí, thật lợi hại!"
"Chẳng trách bọn hắn không sợ, thật chẳng trách..."
Trước đó không ai chú ý tới bên này, hiện tại bên này đã trở thành tiêu điểm của đám người, đương nhiên cũng có người nhận ra Thu Đồng, nhớ tới dưới màn mưa bom bão đạn Thu Đồng và Hạ Chí vẫn có thể khiêu vũ như không có chuyện gì xảy ra, đương nhiên bọn họ cũng cảm thấy, dường như chuyện gặp phải sát thủ vẫn có thể thoải mái như thường ăn đồ ăn cũng chẳng có gì lạ. Nhưng cứ như vậy, lập tức có người đứng dậy muốn tới xin kí tên.
"Ta khuyên các ngươi không nên qua đây, bởi vì rất có thể ta sẽ coi các ngươi là sát thủ." Giọng nói lười biếng đúng lúc vang lên, mà nghe được những lời này của Hạ Chí, đã có người tranh thủ thời gian ngồi xuống. Đùa gì vậy, nếu hắn thật coi bọn họ là sát thủ rồi đánh bọn họ, thật đúng là không biết đi nơi nào để đòi lại công đạo.
Đến lúc này, ngược lại không ai dám tiếp cận Thu Đồng, vì thế, có một nữ phục vụ viên đứng ở cách đó không xa, nơm nớp lo sợ: "Thu… Thu Đồng tiểu thư, ta..."
"Đưa tới đi." Hạ Chí ngắt lời nữ phục vụ này, hiển nhiên nữ phục vụ này đang muốn bưng thức ăn lên.
Có những lời này của Hạ Chí, rốt cục nữ phục vụ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, sau đó nàng một hơi bưng hết các món mà mấy người Hạ Chí đã gọi lên.
"Đồng Đồng, nhanh ăn đi, sau này ngươi nên như vậy, ăn chay ít thôi, ăn nhiều hải sản, ta không muốn ngươi gầy đi." Hạ Chí cười xán lạn với Thu Đồng.