Chương 265: Chúng ta kết hôn đi (1)
Tiếng nổ truyền tới từ bên ngoài cửa sổ đã ngắt lời Hàn Tiếu, Hàn Tiếu vô thức nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, hiện tại sắc trời ngoài cửa sổ đã mờ tối, trong khung cảnh mờ tối này, một đoàn hỏa quang to lớn có vẻ phá lệ bắt mắt.
"Đó… đó là vụ nổ?" Hàn Tiếu có chút sững sờ, đêm nay là đêm gì vậy, mới vừa có sát thủ nổ súng ở chỗ này, hiện tại ngoài cửa sổ lại có vụ nổ, chẳng lẽ nàng đã thành họa tinh?
"Nổ gì?" Thu Đồng không nhịn được hỏi.
"Đồng Đồng, ta muốn nói cho ngươi một tin tức tốt." Lúc này, Hạ Chí lại cất lời.
"Tin tức phát ra từ trong miệng ngươi không một tin nào là tốt!" Thu Đồng tức giận nói.
"Chúng ta sắp kết hôn, chẳng lẽ đây không phải tin tức tốt sao?" Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Nói nhảm, dĩ nhiên không phải tin tức tốt!" Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí, "Còn có, ta muốn kết hôn với ngươi lúc nào? Ngươi không nên nói hươu nói vượn."
"Đồng Đồng, chắc chắn ngươi đã đoán ra là tên gia hỏa táng tận thiên lương Thu Thiên Lương kia mời sát thủ đến giết ngươi, chỉ cần ngươi chết, hắn ta có thể kế thừa tài sản của ngươi. Cho nên vì bảo vệ Đồng Đồng ngươi, ta quyết định anh dũng hiến thân, chỉ cần ta kết hôn với ngươi, âm mưu của Thu Thiên Lương sẽ không thể thực hiện được." Hạ Chí bày ra vẻ mặt nghiêm túc, sau đó hắn nhìn về phía Hàn Tiếu, "Hàn tiểu thư, ngươi là luật sư, ngươi nói xem có đúng vậy không?"
"Ách, xấp xỉ là như vậy, sau khi các ngươi kết hôn, tốt nhất là để Thu Đồng lập thêm một phần di chúc..." Hàn Tiếu ở đó có chút sững sờ, nói đến đây, rốt cục nàng cũng không nhịn được: "Thu đại tiểu thư, thật sự là cha ngươi thuê sát thủ tới giết ngươi? Ta biết quan hệ của ngươi và cha ngươi không tốt, nhưng đã nghiêm trọng tới mức này sao? Hổ dữ không ăn thịt con, hắn ta sẽ không thật sự vì tiền..."
"Tiếu Tiếu, ta chỉ muốn nói, có quan hệ máu mủ với người kia là sỉ nhục lớn nhất với ta." Thu Đồng ngắt lời Hàn Tiếu, giọng nói không tự giác được mà trở nên hờ hững. Hiển nhiên, lúc này tâm tình của nàng rất không tốt.
"Vậy Thu đại tiểu thư, nếu thật là như vậy, không bằng ngươi kết hôn với Hạ đại soái ca đi, không muốn kết hôn ngươi có thể lập một phần di chúc trước, nếu như cha ngươi... nếu Thu Thiên Lương biết ngươi chết hắn ta cũng không chiếm được tiền, vậy hẳn hắn ta sẽ không mời sát thủ khác nữa." Lúc này Hàn Tiếu rất nghiêm túc đề nghị.
"Hàn tiểu thư nói quá đúng, Đồng Đồng, chúng ta kết hôn đi!" Hạ Chí lập tức nói.
"Quỷ mới có thể kết hôn với ngươi!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, tên hỗn đản này lúc nào cũng vậy, lần trước hắn nói cái gì mà Đoan Mộc An là tên biến thái, muốn ở chung với nàng, hiện tại hắn lại lấy sát thủ ra làm cớ muốn kết hôn với nàng, cũng mệt cho hắn nghĩ ra được, rõ ràng hiện tại nàng còn chưa phải bạn gái hắn đâu.
"Ừm, Đồng Đồng, dường như tâm tình của ngươi không tốt lắm, vậy ta cho ngươi biết một tin tức tốt khác đi." Hạ Chí cười xán lạn.
Thu Đồng trừng Hạ Chí: "Ngươi lại có tin tức xấu gì nữa?"
"Thật sự là tin tức tốt." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc, "Đồng Đồng, ngươi nghe được tiếng nổ vừa rồi đúng không? Đó là xe ngươi nổ tung."
"Cái gì?" Thu Đồng vội vàng đứng lên tiến đến bên cạnh cửa sổ, liếc nhìn phía bên ngoài, thấy vị trí ánh lửa, nàng lập tức biến sắc, xoay người chạy ngay ra ngoài.
Thu Đồng chạy ra khỏi nhà hàng, ven đường, chiếc Maserati của nàng còn đang bốc cháy, không ít người đứng phía xa xem chừng, còn có mấy cảnh sát đang nhanh chóng lắp tuyến cảnh giới, không để người vây xem tới gần nơi vụ nổ xảy ra. Một mỹ nữ cảnh quan đang đứng đó chỉ huy, chẳng qua, mỹ nữ cảnh quan này cũng không phải Hạ Mạt, mà là Tequila.
Hiển nhiên vừa rồi Hạ Mạt cũng không tới một mình, đương nhiên, hiện tại Hạ Mạt cũng chưa rời đi, một mình nàng đứng ở nơi đó ăn cua đồng một cách ngon lành.
"Đồng Đồng..." Giọng nói của Hạ Chí vang lên bên tai Thu Đồng.
"Đây là tin tức tốt mà ngươi nói?" Thu Đồng bỗng quay đầu, một bộ cắn răng nghiến lợi.
"Đúng vậy, Đồng Đồng, ngươi sắp được đổi xe mới, chẳng lẽ đây không phải tin tức tốt sao?" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội.
"Đó là quà gia gia tặng cho ta!" Thu Đồng rống lên với Hạ Chí.
"Đồng Đồng, tin tưởng ta, nếu gia gia ngươi biết xe của ngươi bị nổ, chắc chắn gia gia ngươi cũng sẽ rất vui vẻ." Trên mặt Hạ Chí vẫn là nụ cười lạnh nhạt, "Bởi vì ngươi không ngồi trên xe."
Dường như Thu Đồng đột nhiên ngẩn ngơ, sau đó nàng quay đầu nhìn chiếc Maserati còn đang bốc cháy, trong lúc vô tình tức giận trên mặt biến mất không thấy đâu nữa. Giờ khắc này, thật ra nàng đã hiểu ý của Hạ Chí, nói theo một nghĩa nào đó, xe nổ tung đúng là tin tức tốt, bởi vì lúc nổ, nàng cũng không ngồi trên xe.
Lửa đã bị dập tắt, Maserati đã bị đốt thành một cái thùng rỗng, hoàn toàn không thể nhìn ra nguyên dạng. Mà lúc này, rốt cục Thu Đồng cũng lại quay đầu nhìn về phía Hạ Chí: "Vẫn là Thu Thiên Lương, đúng không?"
"Đồng Đồng, không cần lo lắng, ta sẽ xử lý." Hạ Chí mỉm cười, vừa dứt lời, đột nhiên hắn khẽ vươn tay nắm lấy Thu Đồng, nhẹ nhàng kéo lấy, thân thể Thu Đồng lập tức không bị khống chế mà nhào về phía Hạ Chí. Ngay khoảnh khắc nàng thiếu chút nữa nhào vào trong ngực Hạ Chí, Hạ Chí lại lui về phía sau một bước, sau đó Hạ Chí cười xán lạn: "Đồng Đồng mỹ lệ, có thể nhảy một điệu với ta không?"
"Ngươi có bệnh..." Thu Đồng ù ù cạc cạc, lại khiêu vũ, tên hỗn đản này nghiện khiêu vũ rồi sao?
Đoàng!
Lại đúng lúc này, một tiếng súng vang truyền thẳng vào trong tai Thu Đồng, ngắt lời Thu Đồng. Sau đó, thân thể Thu Đồng lại không bị khống chế mà chuyển một vòng, giống như đang khiêu vũ.