Chương 272: Thế giới của ta ta làm chủ (2)
Thu Thiên Lương chết đi cũng không thể khiến Thu Đồng cảm thấy thương tâm chút nào, đời này, hai người thân quan trọng nhất của nàng là mẫu thân và gia gia nàng đều vì Thu Thiên Lương mà sớm rời khỏi thế giới này, cho tới bây giờ nàng chưa từng cho rằng Thu Thiên Lương là phụ thân nàng. Cho dù chuyện Thu Thiên Lương bị giết khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng nàng tuyệt sẽ không vì Thu Thiên Lương mà thương tâm.
"Tiếu Tiếu, ta muốn mời ngươi làm giúp ta một chuyện." Thu Đồng lại mở miệng nói.
"Chuyện gì?" Hàn Tiếu vội vàng hỏi.
"Ta cần ngươi trở thành luật sư của ta, sau đó đại biểu ta đi xử lý chuyện này." Thu Đồng nói thẳng: "Nếu như có thể, sau này ngươi sẽ là luật sư riêng của ta, ừm, ta còn có thể thuê ngươi trở thành cố vấn pháp luật của trường trung học phổ thông Minh Nhật, sau này những chuyện liên quan tới pháp luật của cá nhân ta và trường học đều giao cho ngươi xử lý."
"A, chuyện này..." Hàn Tiếu ngẩn ngơ, "Thu đại tiểu thư, thật ra ta cũng rất muốn đồng ý với ngươi, đây vốn là nghiệp vụ lớn, nhưng thật ra ta chỉ là luật sư nhỏ, ta cảm thấy hẳn ngươi nên mời một luật sư càng nổi tiếng hơn..."
"Không, Tiếu Tiếu, chính là ngươi." Thu Đồng ngắt lời Hàn Tiếu, "Ta tin tưởng năng lực của ngươi, hơn nữa, quan trọng nhất là ta tín nhiệm ngươi."
"Vậy được rồi, Thu đại tiểu thư, nếu ngươi đã tin tưởng ta như vậy, ta đây cũng không từ chối nữa." Hàn Tiếu cũng rất dứt khoát, "Vừa rồi cảnh sát đã gọi điện thoại cho ngươi, bọn họ hy vọng ngươi tới cục cảnh sát đúng không? Nếu ngươi không muốn đi, vậy hiện tại ta đi xem thử, dù sao thì ngươi cũng không cần đi."
"Ừm, Tiếu Tiếu, ta ký giấy ủy quyền cho ngươi trước." Đúng là Thu Đồng đã nhận được điện thoại của cảnh sát, trên mặt pháp luật, Thu Thiên Lương vẫn là phụ thân của Thu Đồng, cảnh sát có báo tin cho nàng cũng là chuyện bình thường, nhưng Thu Đồng hoàn toàn không muốn dính vào chuyện này.
"Được." Hàn Tiếu đồng ý ngay.
Thu Đồng cũng không chậm trễ, trực tiếp viết giấy ủy quyền đưa cho Hàn Tiếu, Hàn Tiếu cũng nhanh chóng ra cửa rời đi. Mà lúc này, Hàn Tiếu cũng bắt đầu ý thức được, thật ra, theo thân phận địa vị của Thu Đồng thay đổi, nghề nghiệp cuộc đời nàng cũng bắt đầu phát sinh biến đổi trọng đại.
Sau khi Hàn Tiếu rời khỏi, Thu Đồng ngồi trong phòng thêm vài phút đồng hồ, sắc mặt biến đổi bất định. Mấy phút đồng hồ sau, rốt cục sắc mặt nàng cũng khôi phục vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng bình thường, sau đó nàng đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Thu Đồng cũng không đi xa, trên thực tế, nàng chỉ đi tới tầng bảy, sau đó, gõ cửa phòng 702.
Cửa mở, Hạ Chí xuất hiện ở cửa, vẻ mặt thành thật nhìn Thu Đồng: "Đồng Đồng, như vậy là không đúng."
"Ngươi lại muốn nói điều gì?" Thu Đồng trừng Hạ Chí.
"Hẳn là ta hơn nửa đêm tới gõ cửa phòng ngươi mới đúng, sao chuyện này có thể trái ngược? Đây không phải chứng tỏ ta không chủ động không có thành ý sao?" Hạ Chí lắc đầu, sau đó rất nghiêm túc thương lượng với Thu Đồng, "Đồng Đồng, hay là ngươi trở về đi, sau đó ta sẽ đi tới gõ cửa phòng ngươi?"
"Ngươi có bệnh!" Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí, trực tiếp đi vào phòng.
"Hình như hôm nay đã có rất nhiều người nói ta có bệnh." Hạ Chí lẩm bẩm, đồng thời đóng cửa phòng.
"Thu Thiên Lương chết rồi, ngươi biết không?" Thu Đồng trực tiếp đi vào chủ đề chính.
"Biết." Hạ Chí trả lời rất kiên quyết, đồng thời còn đi tới ghế sofa nằm xuống, còn gọi Thu Đồng, "Đồng Đồng, tới đây ngồi nói, à, ngươi muốn nằm cũng được."
"Chuyện này có liên quan với ngươi, đúng không?" Đương nhiên Thu Đồng không hề ngồi xuống, chỉ nhìn Hạ Chí, chậm rãi hỏi.
"Đúng." Lần này Hạ Chí trả lời càng dứt khoát.
Thu Đồng ngẩn ngơ, hiển nhiên nàng không ngờ tới Hạ Chí lại thừa nhận nhanh chóng như vậy.
"Không phải ngươi đã đồng ý với ta sẽ không đi tìm Thu Thiên Lương sao?" Trong giọng điệu của Thu Đồng mơ hồ có chút tức giận, "Ta không biết rốt cục ngươi đã làm cái gì, nhưng ta không muốn ngươi làm ra chuyện phạm pháp, rốt cục ngươi có hiểu hay không?"
"Đồng Đồng, ta không đi tìm Thu Thiên Lương." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội, "Không tin ngươi hỏi hắn ta đi."
"Hắn ta đã chết rồi, còn hỏi thế nào được nữa?" Thu Đồng tức giận nói.
Dừng một chút, Thu Đồng hơi buồn bực: "Quên đi, ta biết trên người ngươi có rất nhiều bí mật, ngươi cũng không cần nói rõ tất cả với ta, ta cũng không muốn biết rốt cục ngươi đã làm gì, ta chỉ muốn nói với ngươi thêm một lần nữa, không nên vì một số người không đáng mà chọc ra một số phiền toái không cần thiết."
"Đồng Đồng, vì ngươi, chọc phiền toái gì cũng đáng giá." Hạ Chí từ trên ghế sofa ngồi dậy, cười xán lạn, "Lại nói, ta vốn sẽ không gặp phiền toái."
"Ngươi có thể đứng đắn một chút không? Đây không phải chuyện nhỏ." Thu Đồng có chút tức giận, chuyện lớn như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác tên hỗn đản Hạ Chí này lại cứ không chút để ý như vậy?
"Đồng Đồng, ta rất đứng đắn." Hạ Chí rất nghiêm túc nhìn Thu Đồng, "Đồng Đồng, ta là bạn trai ngươi, bảo vệ ngươi là chuyện ta phải làm."
"Nhưng ngươi vốn không phải bạn trai ta!" Đột nhiên Thu Đồng rống lên với Hạ Chí, tiếp đó nàng xoay người bước nhanh về phía cửa, kéo cửa bước ra ngoài, sau đó đóng sập cửa lại.
Thu Đồng đột nhiên nổi nóng khiến Hạ Chí sửng sốt một chút, hắn ngồi ở chỗ kia sợ run vài giây, sau đó mới chậm rãi nằm xuống, tự lẩm bẩm: "Hình như có chỗ nào đó không đúng lắm."