Chương 289: Đúng là quá có dũng khí (1)
Thu Đồng vô thức liếc nhìn bốn phía, rất nhanh nàng đã phát hiện, tổng cộng có tám bảo vệ, mà thoạt nhìn tám bảo vệ này tương đối chuyên nghiệp, dường như bọn họ thường xuyên đối mặt với tình cảnh thế này. Chỉ thấy rất nhanh bọn họ đã ngăn chặn toàn bộ tuyến đường, ngăn chặn đám người có ý đồ tiếp cận Thu Đồng ở vị trí cách Thu Đồng ít nhất mười mét trở lên.
Đương nhiên, đám nhân viên bán hàng đứng trong quầy di động này cách Thu Đồng tương đối gần, nhưng nếu các nàng muốn đi từ bên trong ra, tất nhiên sẽ bị vệ sĩ ngăn cản ngay.
Sau đó, tầm mắt của Thu Đồng lập tức rơi xuống trên người một cặp nam nữ trẻ tuổi, trong vòng bảo vệ, ngoại trừ nàng và Hạ Chí, cũng chỉ còn đôi nam nữ trẻ tuổi này.
"Thu Đồng tiểu thư, xin yên tâm, kế tiếp ta sẽ hộ tống ngươi, bảo đảm ngươi sẽ không bị quấy nhiễu." Giọng nói lại truyền đến, vẫn là giọng nói trước đó, mà lúc này, mỗi người đều có thể thấy rõ ràng, người nói chuyện lại chính là nam nhân trẻ tuổi kia.
Đây là một nam nhân chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, anh tuấn cao lớn, ăn mặc nhìn như tùy ý nhưng lại khiến người ta cảm thấy khá hợp người, nếu đổi lại cặp mắt của người trong nghề còn sẽ phát hiện, bộ trang phục và trang sức nhìn như tùy ý trên người hắn ta, thật ra có giá tương đối đắt đỏ.
Chỉ có điều một tay nam nhân trẻ tuổi còn đang ôm một mỹ nữ, khiến đám người vây xem cảm thấy quái dị, thế nhưng bọn hắn còn chưa kịp biểu thị cái gì, mỹ nữ được nam nhân trẻ tuổi ôm ấp kia đã mở miệng.
"Thành Hùng, ngươi đang làm cái gì?" Trong giọng nói của mỹ nữ kia rõ ràng có chút tức giận.
Mặc dù có Thu Đồng ở bên cạnh để so sánh, mọi người vẫn cảm thấy mỹ nhân này thực sự rất đẹp, mặc dù trên mặt có vết tích trang điểm rõ ràng, so ra thì kém vẻ đẹp tinh khiết tự nhiên của Thu Đồng, hơn nữa khí chất cũng không cao quý như Thu Đồng, nhưng cho dù sau khi trang điểm nàng có thua kém Thu Đồng ba phần, nhưng vẫn xứng với danh hiệu mỹ nữ. Dù sao thì nếu mỗi nữ nhân đều phải được như Thu Đồng mới có thể xưng là mỹ nữ, vậy toàn bộ thành phố Thanh Cảng cũng chẳng có bao nhiêu mỹ nữ.
"Dường như đó là Phi Yến."
"Cái gì Phi Yến? Triệu Phi Yến?"
"Chính là Phi Yến đó, một nữ minh tinh, đã từng diễn phim truyền hình, khiêu vũ nhảy múa rất khá, rất nổi tiếng."
"À, màn khiêu vũ kia, ta nhớ ra rồi."
"Đã nói sao lại quen vậy, chỉ là thực tế với trên tivi không quá giống..."
Có người nhận ra mỹ nữ này, phát hiện nàng là nữ minh tinh tương đối nổi tiếng Phi Yến, kế tiếp, cũng có người nhận ra nam nhân trẻ tuổi này.
"Ta nhớ ra rồi, nam nhân kia là Trương Thành Hùng, phú nhị đại rất nổi tiếng, thích nữ minh tinh..."
"Ta cũng có chút ấn tượng..."
Đang lúc mọi người nghị luận ầm ĩ, Trương Thành Hùng đã buông lỏng vòng tay ôm Phi Yến, xoay người nhìn Phi Yến, sau đó hắn ta lùi một bước kéo dài khoảng cách: "Phi Yến, xin lỗi, tuy hiện tại ta còn thích ngươi, nhưng chúng ta vẫn nên chia tay đi."
Nhất thời, đám người bốn phía cũng có chút ngây người, làm vậy là muốn trực tiếp vở kịch phú nhị đại chia tay với nữ minh tinh.
"Thành Hùng, ngươi… ngươi muốn chia tay với ta?" Phi Yến nhìn Trương Thành Hùng, vẻ mặt khó có thể tin.
"Phi Yến, không cần quá kinh ngạc, ngươi đã biết trước, sớm muộn gì cũng có ngày ta sẽ chia tay với ngươi." Trương Thành Hùng bày ra dáng vẻ đương nhiên, "Tốt rồi, Phi Yến, ta sẽ chuyển chi phiếu một ngàn vạn cho ngươi, lúc đầu ta cũng không muốn chia tay với ngươi sớm như vậy, bởi vì hiện tại ta còn rất có hứng thú với ngươi, chẳng qua hiện tại chân ái của ta xuất hiện, ta chỉ có thể từ bỏ ngươi sớm."
Trương Thành Hùng vừa nói chuyện vừa móc ra một cuốn chi phiếu từ trong người, sau đó quét quét kí ra một tấm chi phiếu, đưa về phía Phi Yến: "Cầm đi, đây có thể coi là bồi thường của ta, còn có, ngôi biệt thự bên bờ biển chúng ta đã từng ở trước đó cũng thuộc về ngươi, mặc kệ ngươi có tin hay không, nhưng trong số rất nhiều mỹ nhân đã ở cùng ta, ta thích ngươi nhất, bồi thường ta cho ngươi đủ để bồi thương cho tất cả các nàng."
Cứ việc ở đây có không ít người cảm thấy những lời này của Trương Thành Hùng có chút vô sỉ, nhưng giọng điệu hết sức thản nhiên của hắn ta lại khiến mọi người khó có thể cảm thấy hắn ta vô sỉ thật sự, cộng thêm đầu năm nay, hình tượng tổng thể của minh tinh cũng không tính là tốt, vì thế gần như ở đây không có người nào thực sự đồng tình với Phi Yến. Đối với mọi người, bọn họ càng giống như đang xem trò cười, ừm, trên bản chất cũng không khác gì đang xem phim truyền hình Phi Yến đóng.
Phi Yến cũng không nhận chi phiếu, trên gương mặt trứng ngỗng xinh đẹp của nàng xuất hiện vẻ tức giận: "Cũng vì nàng?"
Hiển nhiên, mỗi người đều biết nàng trong miệng Phi Yến chính là Thu Đồng.
"Đúng vậy." Trương Thành Hùng trả lời rất kiên quyết.
"Trương Thành Hùng, cho dù ngươi muốn chia tay với ta cũng không nên chọn nơi này, ngay thời điểm này, không phải sao?" Phi Yến cắn răng, hiển nhiên, việc bị vứt bỏ ngay ở nơi đông người thế này khiến Phi Yến càng thêm tức giận.
"Phi Yến, ta cũng không nghĩ tới chỉ đi ra mua quần áo với ngươi cũng sẽ gặp phải Thu Đồng tiểu thư, nhưng vì cái gọi là tận dụng thời cơ, nếu đã gặp, đương nhiên ta không thể bỏ qua cơ hội." Trương Thành Hùng vẫn bày ra dáng vẻ thản nhiên như cũ, "Ngươi cầm chi phiếu đi, không phải ta không thích ngươi, nhưng ngươi thật không cách nào so sánh với Thu Đồng tiểu thư, ta vẫn muốn kết hôn với một nữ minh tinh, nhưng minh tinh như các ngươi tuyệt không thể vào cửa Trương gia chúng ta, mà Thu Đồng tiểu thư lại khác, nàng là nữ minh tinh thích hợp để làm lão bà nhất. Cơ hội có thể nói là nghìn năm khó gặp như vậy, nếu hiện tại ta không nắm lấy, nói không chừng sẽ bỏ lỡ."