Chương 3: Ta tới nộp đơn làm giáo viên thể dục (1)
"Thu hiệu trưởng, hẳn ngài đã xem qua lý lịch của ta. Ba năm qua ta vẫn luôn bôn ba các nơi, nói thật, ta đã hơi mệt, ta muốn nghỉ ngơi một thời gian, nhưng ta lại muốn bản thân có thể trợ giúp bọn nhỏ càng nhiều hơn. Mà ở thành phố Thanh Cảng, hẳn trường trung học phổ thông Minh Nhật của các ngươi có nhiều học sinh cần giúp đỡ nhất." Trên mặt thanh niên trẻ tuổi vẫn là nụ cười mỉm như cũ, "Về phần vì sao ta chọn làm giáo viên thể dục, thật ra, trong ba năm qua ta phát hiện, đám hài tử ở những nơi nghèo khó thích nhất là học thể dục, ta tin tưởng học sinh nơi này cũng sẽ thích môn học này nhất."
Thu Đồng nhìn chằm chằm thanh niên trẻ tuổi khoảng chừng mười giây, sau đó nàng đột nhiên mở miệng: "Tiền lương ba nghìn, bao ăn ở, có làm không?"
"Ba nghìn?" Thanh niên trẻ tuổi ngẩn ra, "Này… có thể thêm một chút không?"
Ở thành phố Thanh Cảng, mức tiền lương ba ngàn này có chút thấp, phải biết rằng, chỉ riêng giá nhà bên ngoài Tam Hoàn đã lên thẳng đến ba vạn.
"Xin lỗi, không thể thêm, trường học của chúng ta kinh doanh không được tốt lắm, cần phải tiết kiệm." Giọng điệu của Thu Đồng có chút lạnh nhạt, "Huống chi, ba nghìn mặc dù không nhiều, nhưng ta tin tưởng nó hẳn phải nhiều hơn so với lúc ngươi làm giáo viên ở vùng núi."
Thanh niên trẻ tuổi giãy giụa một hồi, nhưng cuối cùng hắn lại gật đầu: "Được rồi, Thu hiệu trưởng, với ta, tiền lương cũng không phải thứ trọng yếu nhất, ta chỉ muốn trợ giúp bọn nhỏ."
"Rất tốt." Trên khuôn mặt lãnh nhược băng sương của Thu Đồng xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, "Kim Hùng lão sư, hoan nghênh ngươi gia nhập trường trung học phổ thông Minh Nhật."
Thu Đồng vừa nói vừa đứng dậy, đồng thời vươn cánh tay trắng nõn ra, hiển nhiên là chuẩn bị lễ phép biểu thị ý chào đón vị giáo viên thể dục mới tới này.
"Cảm ơn, cảm ơn hiệu trưởng mỹ lệ, ta nhất định sẽ làm một vị giáo viên thể dục hợp cách, quan tâm đồng học, quan tâm đồng nghiệp, càng quan tâm tới hiệu trưởng mỹ lệ của chúng ta hơn!" Hắn vươn một tay nắm thật chặt tay Thu Đồng, trong giọng nói như tràn ngập cảm kích.
Trên gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của Thu Đồng tràn đầy kinh ngạc, mà rất nhanh, kinh ngạc đã chuyển hóa thành phẫn nộ, đôi mắt đẹp như bốc lửa. Nàng ngước nhìn nam nhân trước mắt, tức giận chất vấn: "Ngươi là ai? Ai bảo ngươi vào? Mau buông tay!"
Nam nhân bắt lấy ngọc thủ trắng noãn của Thu Đồng vốn không phải Kim Hùng tới ứng cử trước đó, mà là một nam nhân trẻ tuổi không biết đột nhiên xuất hiện trong phòng làm việc từ lúc nào.
Nam nhân tương đối cao, xấp xỉ với Thu Đồng đã mang giày cao gót, mà Thu Đồng biết mình cao 175 cm, giày cao gót của mình lại cao sáu cm. Thế nhưng trong mắt Thu Đồng, nam nhân này ngoại trừ tương đối cao ra, quả thực chính là một kẻ tồi tệ!
Nhìn một thân trang phục của hắn ta, áo T-shirt không nhìn ra thương hiệu cộng thêm quần jean nhăn nhúm, so với Kim Hùng mặc âu phục bên cạnh thật đúng là cách biệt một trời một vực. Mà dáng vẻ tươi cười bất cần đời trên mặt người này nhìn thế nào cũng khiến nàng cảm thấy chán ghét. Cho dù hắn có đeo mắt kính, nàng vẫn có thể cảm giác được trong mắt hắn có điểm gì đó không đúng, nàng tin chắc đôi mắt sau thấu kính của tên này đang nhìn chằm chằm nơi không nên nhìn.
Mà ghê tởm nhất chính là, hiện tại tên đáng chết này vẫn đang nắm thật chặt tay nàng, không hề có ý buông ra, thậm chí sau khi nàng đã giãy vài lần, hắn vẫn một bộ hồn nhiên không cảm giác được.
"Ngươi là ai? Mau buông Thu hiệu trưởng ra!" Kim Hùng đang đứng bên cạnh cũng rất căm tức, mắt thấy bản thân sắp bắt được công việc này, bỗng đâu xuất hiện một tên gia hỏa quấy rối?
"À, xấu hổ, mỹ lệ hiệu trưởng, ta quên tự giới thiệu mình, ta tên Hạ Chí, chính là Hạ Chí một trong hai mươi bốn tiết khí." Người thanh niên trẻ tuổi này vẫn nắm lấy tay Thu Đồng như cũ, trên mặt vẫn là dáng dấp cười hì hì kia, "Đúng rồi, Thu hiệu trưởng, lại nói tiếp, chúng ta cũng rất hữu duyên, ta họ Hạ ngươi họ Thu, nếu ngươi đổi tên thành Thu Phân, chúng ta lại càng..."
"Câm miệng!" Thu Đồng không thể nhịn được nữa rống lên, nàng bị tức tới ngực phập phồng kịch liệt, càng thêm cuộn trào, "Lập tức buông tay cho ta!"
"À, xấu hổ, quên." Hạ Chí bày ra vẻ rốt cục cũng tỉnh hồn lại, buông lỏng ngọc thủ trắng nõn của Thu Đồng ra, sau đó hắn còn nói nhỏ một câu như lẩm bẩm, "Thì ra mềm mại không xương chính là như vậy, ta còn tưởng trong tay mình cái gì cũng không nắm đây."
"Ta không cần biết ngươi là ai, cũng không để ý ngươi tới làm gì, hiện tại, ta cho ngươi ba giây, lập tức biến mất khỏi phòng làm việc của ta, nếu không ta sẽ trực tiếp báo cảnh sát!" Thu Đồng cắn răng, tên gia hỏa tự xưng Hạ Chí này thật sự là ù ù cạc cạc!
"Mau đi ra, nếu không đừng trách ta không khách khí với ngươi!" Thân là giáo viên thể dục mới vừa nhậm chức thành công, Kim Hùng cảm thấy bản thân mình nên bắt đầu sắm vai hộ hoa sứ giả.
Hạ Chí lại vẫn không quan tâm tới Kim Hùng, một bộ Kim Hùng hoàn toàn không tồn tại, mà nụ cười trên mặt hắn cũng đã biến mất. Hắn nhìn Thu Đồng, một bộ rất nghiêm túc: "Thu hiệu trưởng, ta tới nộp đơn làm giáo viên thể dục."
"Thứ nhất, ta đã không cần giáo viên thể dục, thứ hai, cho dù ta có cần, ta cũng sẽ không mời loại người như ngươi làm lão sư!" Thu Đồng lạnh lùng nhìn Hạ Chí, nhìn tên gia hỏa không thể giải thích được này, nàng lại càng cảm thấy lựa chọn Kim Hùng là đúng, bởi cái gọi là có so sánh mới có chênh lệch, so sánh với Hạ Chí, vị giáo viên thể dục Kim Hùng này lại càng thêm đặc sắc.