Chương 314: Ngươi đang nói chính ngươi sao (2)
A!
Mạc Vong phát ra một tiếng kêu đau đớn, thân thể như đụng phải một bức tường, bước chân đang tiến tới chợt ngừng lại, sau đó, hắn ta lại nhìn về phía trước, lần này rốt cục hắn ta cũng hiểu rõ, sở dĩ xe hơi không thể đuổi tới là vì đã có người ngăn ở trước mặt hắn ta.
Một cự nhân thoạt nhìn cao chừng hai mét, như một thiết tháp đứng ở nơi đó, vừa rồi Mạc Vong đã đụng lên trên người khổng lồ này, nhưng lúc này thoạt nhìn dường như cự nhân cũng không có ý định động thủ, hắn ta chỉ đứng ở nơi đó, bao quát Mạc Vong, thần thái kia như đang bao quát một con kiến hèn mọn.
"Mạc Vong, mặc kệ ngươi tin hay không, thật ra, tương giao nhiều năm, ta vẫn luôn rất kính nể ngươi, người có thể hơn mười năm như một ngày, từ đầu đến cuối vẫn kiên trì với nguyên tắc của mình, không ai lay động được, ta thực sự chưa từng thấy người thứ hai." Giọng nói của Ôn Văn truyền đến từ phía sau, "Chính là vì kính nể ngươi, cho nên ta vốn định cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi nguyện ý hợp tác, ta cũng không muốn dùng loại thủ đoạn này để đối phó ngươi."
Mạc Vong xoay người, lập tức thấy được Ôn Văn đang chậm rãi đi về phía hắn ta, mà lúc này đây, Mạc Vong đã hiểu, những lời Ôn Văn đã nói trước đó cũng không phải uy hiếp, mà là đang thi hành hành động.
"Ngươi thật cảm thấy giết ta sẽ có lợi cho các ngươi?" Lúc này, Mạc Vong vẫn có vẻ rất bình tĩnh như cũ.
"Ngươi không rõ, vấn đề trong này không phải là tiền, ngươi chết có thể khiến mọi người chúng ta đều cảm thấy hài lòng, mà đối với những người chúng ta, chỉ cần hài lòng đã đủ rồi. Thật ra đối với chúng ta, tiền đã không còn quá quan trọng nữa." Ôn Văn không nhanh không chậm nói: "Mà ngươi càng không hiểu, thật ra, đây cũng không phải là vì ngươi, mục tiêu chân chính của chúng ta vốn cũng không phải là ngươi, chúng ta chỉ cần ngươi chết đi, sáng tạo cho chúng ta một cơ hội tốt hơn mà thôi."
Sắc mặt Mạc Vong khẽ biến, rốt cục trong giọng nói cũng có một chút tức giận: "Ôn Văn, ngươi muốn làm cái gì?"
"Trong mười mấy năm trước đây, ngươi đắc tội với vô số người, lại vẫn có thể bình yên vô sự, đây không phải là vì vận khí của ngươi tốt, mà là vì có người đang bảo vệ ngươi." Ôn Văn chậm rãi nói: "Nhưng hiện tại, người kia đã không thể bảo vệ ngươi được nữa, đồng dạng, người kia cũng không thể tiếp tục bảo vệ nữ nhi của ngươi. Về phần ngươi, càng không có năng lực bảo vệ nữ nhi của ngươi. Thật ra Mạc Vong, ngươi nên hiểu một chuyện, đó chính là ngươi vốn không hề quan trọng như nữ nhi của ngươi, mà nữ nhi thiên tài của ngươi mới là mục tiêu chân chính của chúng ta."
"Ôn Văn, ngươi đừng vọng tưởng động tới một sợi tóc của nữ nhi ta!" Mạc Vong thấp giọng rống lên, lộ vẻ tức giận dị thường, hiển nhiên, nữ nhi chính là người hắn ta để ý nhất.
"Mạc Vong, phẫn nộ không thể giải quyết được vấn đề, trong mắt ta, thật ra ngươi rất nhỏ yếu." Ôn Văn chậm rãi lắc đầu, "Chẳng qua, ngươi có thể yên tâm, chúng ta sẽ không thương tổn Mạc Ngữ. Trên thực tế, chúng ta còn sẽ bảo vệ nàng. Vốn dĩ ta cảm thấy, sau khi ngươi chết, dĩ nhiên nàng sẽ tín nhiệm ta, chỉ có điều hiện tại xem ra, nàng đã không còn tín nhiệm ta như ta tưởng. Nhưng không sao, đợi sau khi ngươi chết, nàng sẽ cần ta, dù sao thì ta cũng là bằng hữu duy nhất của ngươi, đây là chuyện toàn bộ thành phố Thanh Cảng đều biết."
"Ngươi suy nghĩ nhiều, nữ nhi ta rất thông minh, nó sẽ không cần ngươi, càng sẽ không tín nhiệm ngươi!" Mạc Vong hít một hơi thật sâu, "Không sai, ta biết ta cũng không mạnh mẽ, nhưng nữ nhi ta đã trưởng thành, hơn nữa ta biết, nó có một vị lão sư rất tốt, một vị lão sư nó thật sự tín nhiệm. Ta biết, cho dù đêm nay ta có chết ở nơi này, nhưng ta vẫn không cần lo lắng!"
"Ngươi đang nói tới Hạ Chí sao?" Ôn Văn cười nhạt một tiếng, "Thật ra chúng ta rất cảm ơn hắn ta, nếu không phải hắn ta dạy học cho nữ nhi của ngươi trên tivi, có lẽ chúng ta còn không cách nào xác định được nữ nhi của ngươi là người chúng ta muốn tìm nhanh như vậy, hắn ta là người rất có năng lực, đáng tiếc, hắn ta quá cao điệu, mà khi một người không có đủ thực lực lại thích rêu rao, thường sẽ mang đến tai nạn."
"Ngươi đang nói chính ngươi sao?" Giọng nói lạnh nhạt truyền đến, theo giọng nói này, trên đường phố hơi u tối xuất hiện một bóng người.
"Hạ lão sư?" Trong giọng nói của Mạc Vong không tự chủ được có một tia phấn chấn, bởi vì hắn ta chỉ liếc mắt đã nhận ra người này chính là Hạ Chí.
"Hạ Chí, quả nhiên ngươi đã đến." Ôn Văn quay đầu nhìn về phía Hạ Chí, giọng điệu hết sức trấn định, thoạt nhìn, hắn ta tuyệt không cảm thấy bất ngờ đối với sự xuất hiện của Hạ Chí, "Nói thật, đến hiện tại, chúng ta vẫn không rõ, vì sao ngươi lại kiêu căng xuất hiện ở trường trung học phổ thông Minh Nhật như vậy, chúng ta càng không hiểu, vì sao ngươi lại như ngọn đèn chỉ dẫn cho chúng ta, trực tiếp giúp chúng ta tìm được Mạc Ngữ. Đối với hành động ngu xuẩn của ngươi, ta thực sự muốn chân thành nói một tiếng, cảm ơn!"
Câu cảm ơn này của Ôn Văn nghe dường như rất thành khẩn, nhưng càng thành khẩn, ngược lại càng khiến người ta cảm thấy châm chọc, không hề nghi ngờ, trên thực tế, hắn ta đang châm chọc Hạ Chí.
"Ta nghĩ, hẳn con sâu trùng tự xưng Băng Hoàng kia không có mặt mũi nói với các ngươi hắn ta đã từng gặp ta." Hạ Chí nhìn Ôn Văn, trong giọng nói có hờ hững khinh thường.
"Hạ Chí, chúng ta vẫn không biết rõ thực lực chân chính của ngươi hiện tại, nhưng vậy thì tính sao?" Ôn Văn lắc đầu, "Chỉ cần ngươi đã đến đây, chúng ta đã thắng, bởi vì chính như ban nãy ta đã nói với Mạc Vong, mục tiêu chân chính của chúng ta là Mạc Ngữ."