Chương 326: Kẻ ngu suy nghĩ ngàn lần, tất có một lần đúng (2)
"Đồng Đồng, ta đã có công việc tốt nhất." Hạ Chí cười xán lạn, "Đó chính là làm bạn trai của hiệu trưởng."
"Lười nói nhảm với ngươi!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, "Ta tới để nói cho ngươi biết, Trần Thiên Thành đã gọi điện thoại cho ta, lát nữa hắn ta sẽ dẫn nhi tử Trần Kỳ tới trường, hắn ta hy vọng ngươi có thể gặp mặt Trần Kỳ một lần."
"Như vậy sao, vậy hẳn cũng sắp đến lúc rồi, Đồng Đồng, gọi điện thoại cho phòng bảo vệ, để người què cho Trần Thiên Thành và Trần Kỳ vào trường, sau đó để bọn hắn trực tiếp tới sân bóng rổ." Tầm mắt Hạ Chí lại trở về trên sân bóng rổ.
Trong lòng Thu Đồng hơi bất mãn, nhưng vẫn lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại của phòng bảo vệ.
"Đúng rồi, Đồng Đồng, có một chuyện ta muốn nói cho ngươi." Đợi Thu Đồng cúp điện thoại, Hạ Chí lại nói chuyện An Địch đã nói lúc trước cho Thu Đồng, mà đối với chuyện này, Thu Đồng cũng không có ý kiến gì. Có thể khiến sáu vị giáo viên thể dục bộc lộ được tác dụng chân chính, đương nhiên Thu Đồng cầu còn không được, mà đúng là làm như vậy cũng có thể tạo ra đặc sắc cho trường trung học phổ thông Minh Nhật, hoặc có lẽ là tạo ra được ưu thế của mình. Có thể nói, từ nay về sau, chí ít trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng chiếm được ưu thế trên phương diện thể dục.
"Hạ lão sư, Thu Đồng tiểu thư." Lúc này, giọng nói có chút quen thuộc truyền đến từ bên cạnh hai người.
Hạ Chí và Thu Đồng xoay người, lập tức thấy được Trần Thiên Thành, còn có một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.
Thiếu niên cao chừng 175 cm, vóc người gầy gò cũng khiến hắn ta có vẻ khá cao, hệt như cây gậy trúc. Mà bộ trang phục trên người hắn ta cũng không tồi, âu phục rất vừa người, tóc tai có vẻ mới được cắt sửa. Hiển nhiên, trước khi tới nơi này, thiếu niên đã tỉ mỉ chỉnh đốn bản thân. Đương nhiên, việc này hơn phân nửa là không phải ý của bản thân hắn ta, mà là do Trần Thiên Thành sắp xếp.
"Hạ lão sư, đây là nhi tử của ta Trần Kỳ." Trần Thiên Thành lập tức giới thiệu, sau đó lại dặn nhi tử, "Tiểu Kỳ, vị này là Hạ lão sư và bạn gái của Hạ lão sư, Thu hiệu trưởng."
"Chào lão sư, chào hiệu trưởng." Trần Kỳ chào hỏi Hạ Chí và Thu Đồng, nhưng rõ ràng lời chào này không có chút thành ý nào.
Giọng nói của Trần Kỳ cũng không lớn, một bộ thiếu hơi, chỉ có điều nhìn làn da có vẻ tái nhợt của hắn ta là đủ biết, thân thể hắn ta vốn không khỏe mạnh gì.
"Hạ lão sư, thật xin lỗi, Tiểu Kỳ không giỏi giao tiếp với người khác, nó..." Trên mặt Trần Thiên Thành có chút áy náy, chỉ có điều rất hiển nhiên, hắn ta cũng không có bao nhiêu biện pháp với con mình, hôm nay có thể để nhi tử cắt mái tóc dài, ăn mặc chỉnh tề đến trường đã rất không dễ dàng.
"Trần lão tiên sinh, nếu hắn ta đã là đệ tử của ta, chuyện kế tiếp, đương nhiên cứ để ta chịu trách nhiệm." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Ngươi không cần lo lắng nữa."
"Hạ lão sư, vậy để ngươi phải nhọc lòng." Trần Thiên Thành thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong mắt hắn ta lại vẫn có chút sầu lo, đến hiện tại, hắn ta vẫn không rõ vì sao nhi tử lại yêu cầu đến trường trung học phổ thông Minh Nhật. Mà cứ việc hiện tại Trần Thiên Thành đã tin tưởng Hạ Chí tương đối lợi hại, thậm chí ngay cả Lưu gia và Quan gia hắn cũng dám đắc tội, nhưng hắn ta vẫn chưa dám xác định Hạ Chí có thể dạy tốt cho nhi tử của mình.
"Này… ngươi có thể làm chút gì đó khiến cho người ta yên tâm một chút không?" Thu Đồng nhỏ giọng nói bên tai Hạ Chí, hiển nhiên, Thu Đồng cũng nhìn ra hiện tại Trần Thiên Thành còn chưa quá yên tâm.
"Đồng Đồng, nếu ngươi đã nói, đương nhiên ta sẽ làm theo." Hạ Chí cười xán lạn với Thu Đồng, "Chẳng qua ngươi có thể hôn ta trước một chút không? Khen thưởng một chút?"
"Không thể!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí.
"Thật nhỏ mọn." Hạ Chí lắc đầu, "Trần Kỳ đồng học, ngươi phải nhớ kỹ, sau này tìm bạn gái ngàn vạn lần không nên tìm người hẹp hòi như vậy, không đúng, có lẽ ngươi sẽ không tìm bạn gái, hình như ngươi không có hứng thú gì với nữ nhân."
"Nữ nhân có gì tốt, toàn quấy rối lúc ta chơi game." Trần Kỳ bày ra vẻ mặt không cho là đúng.
"Cũng khó trách phụ thân ngươi lại lo lắng, chơi game cũng thôi đi, lại có thể không có hứng thú với nữ nhân." Hạ Chí lắc đầu thở dài, "Chẳng qua, chỉ dựa vào bộ thân thể này của ngươi, đúng là không thể tìm nữ nhân thật, loại vận động kịch liệt này sợ là ngươi không làm được, làm không cẩn thận còn sẽ phát bệnh tim."
Trên mặt Trần Thiên Thành lộ ra một tia cổ quái, rốt cục hắn ta cũng có thể xác định, thật ra Hạ Chí cũng có phần hiểu biết nhi tử của hắn ta, bởi vì chính như Hạ Chí đã nói, Trần Kỳ mê chơi game tới điên rồi, trong vài năm nay, gần như nó chưa bao giờ ra khỏi cửa, thậm chí gần như nó không có chút hứng thú nào với mọi thứ ngoài game. Cho nên tới tận bây giờ, Trần Thiên Thành vẫn chưa hiểu, rốt cuộc Hạ Chí đã dùng phương pháp gì mới khiến Trần Kỳ muốn đến học ở trường trung học phổ thông Minh Nhật.
"Nữ nhân vốn là phiền phức, dù sao thì ta cũng không có hứng thú." Trần Kỳ hừ một tiếng, "Phòng ký túc của ta ở đâu? Ta muốn quay về túc xá."
Thoạt nhìn Trần Kỳ thực sự không có chút hứng thú nào với nữ nhân, ngay cả đại mỹ nữ như Thu Đồng, nhưng từ đầu tới đuôi, hắn ta đều chưa từng nghiêm túc nhìn nàng. Mà bây giờ, hắn ta chỉ muốn nhanh chóng về ký túc xá.
"Ngươi cho rằng ngươi về ký túc xá thì có thể tìm được biện pháp đánh bại Tướng Quân sao?" Hạ Chí thản nhiên nói.
"Ngươi… sao ngươi biết Tướng Quân?" Rốt cục trên mặt Trần Kỳ cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Ta còn biết, trong game, ngươi tên Du Hí Nhân Gian." Hạ Chí bình tĩnh nói: "Ngươi có biết chênh lệch lớn nhất giữa ngươi và Tướng Quân là gì không?"