Chương 33: Ném rổ cũng là một loại toán học (1)
Hạ Chí vừa nói ra lời này, bốn phía lại một mảnh xôn xao, Hạ lão sư này cũng thật là, cho dù trình độ toán học của hắn thật sự lợi hại hơn Mạc Ngữ, cũng không thể chứng minh Mạc Ngữ chơi bóng rổ càng giỏi hơn so với ba tên kia, đúng không?
Đối với việc giáo viên thể dục Hạ Chí lại có trình độ toán học lợi hại hơn cả Mạc Ngữ, thật ra mọi người cũng không phải hoàn toàn không thể tiếp nhận, bởi vì mọi người vẫn có thể tìm được một số lý do để giải thích, tỷ như tên gia hỏa này ăn gian, hoặc mới vừa rồi vận khí của hắn quá tốt, trước đây hắn đã từng nhìn thấy đáp án của đề vừa rồi. Lùi một vạn bước mà nói, cho dù hắn càng am hiểu toán học hơn Mạc Ngữ, cũng có thể là vì lúc trước gia hỏa này theo học khoa toán, chỉ có điều gia hỏa này thích trang bức, hết lần này tới lần khác muốn tới làm giáo viên thể dục.
Nhưng tình huống của Mạc Ngữ lại không giống vậy, từ đầu tới cuối, Mạc Ngữ vẫn luôn là cặn bã thể dục, trong hai năm này, tất cả mọi người đều nhìn trong mắt, dù thế nào đi nữa nàng cũng không thể đột nhiên biết chơi bóng rổ, hơn nữa còn có thể chơi bóng rổ giỏi hơn ba thành viên chủ lực của đội bóng rổ, đúng không? Phải biết rằng, chuyện này cũng giống như trình độ toán học của tất cả lão sư toán học trong trường đều không sánh nổi với Mạc Ngữ, toàn bộ trường trung học phổ thông Minh Nhật, dường như cũng không có người nào có thể chơi bóng rổ giỏi hơn ba tên kia.
"Hạ Chí, đừng tưởng ngươi là lão sư thì ngươi có thể mắng chửi người lung tung, ngươi nói ai là củi mục?" Lúc này số 10 đã không thể nhịn được nữa rống lên.
"Đương nhiên là nói ba người các ngươi là củi mục." Hạ Chí nhìn số 10, thản nhiên nói: "Giá trị duy nhất của ba người các ngươi người chính là chứng minh Mạc Ngữ đồng học có thiên phú bóng rổ xuất sắc, mà nếu các ngươi không dám thi đấu bóng rổ với nàng, như vậy ngay cả chút giá trị này của các ngươi cũng không còn. Hiện tại ta hỏi các ngươi, các ngươi có dũng khí đấu một trận với Mạc Ngữ không?"
"So thì so, hiện tại chúng ta tới sân bóng rổ!" Số 10 thật sự tức giận, hắn ta vốn tới để gây chuyện với Hạ Chí, nhưng hiện tại hắn ta lại không thể không đồng ý thi đấu bóng rổ với Mạc Ngữ, mà điều này khiến hắn ta tương đối phiền muộn. Nếu không đáp ứng sẽ bị mọi người nói không dám đấu bóng rổ với một nữ sinh, nhưng nếu hắn ta đáp ứng, cho dù thắng Mạc Ngữ cũng sẽ chẳng có ai cảm thấy bọn hắn lợi hại thật. Dù sao thì mỗi người đều cảm thấy, bọn hắn thắng Mạc Ngữ là chuyện rất đỗi bình thường.
"Hạ lão sư, ta không biết chơi bóng rổ." Lúc này Mạc Ngữ lại mở miệng nói, hiển nhiên, cho dù đến hiện tại, Mạc Ngữ vẫn không tin mình có thiên phú chơi bóng rổ.
"Không sao, ta sẽ dạy ngươi." Hạ Chí lại tươi cười xán lạn với Mạc Ngữ, "Đừng quên, ta chính là giáo viên thể dục!"
Dừng lại một chút, Hạ Chí tiếp tục nói: "Đi thôi, chúng ta tới sân bóng rổ."
Nói xong lời này, Hạ Chí liền xoay người đi về phía bên ngoài căn tin.
Mạc Ngữ hơi chần chừ một chút, cuối cùng cũng đuổi theo, mà ba đội viên đội bóng rổ kia đương nhiên cũng nhanh chóng đuổi theo.
Trường trung học phổ thông Minh Nhật có hai nơi có thể chơi bóng rổ, một là sân bóng rổ trong sân thể dục, một nơi khác chính là sân bóng ngoài trời bên cạnh thao trường. Nhưng bình thường, mặc kệ là học sinh hay là lão sư đều thích chơi bóng ở sân bóng rổ ngoài trời, bởi vì đây là nơi đám nữ sinh phải đi qua trước khi tới được ký túc xá nữ, chơi bóng ở chỗ này luôn có thể khiến đám nữ sinh nhìn thấy thân thể bọn hắn tự cho là khỏe mạnh.
Mấy phút đồng hồ sau, Hạ Chí cũng đi tới sân bóng rổ ngoài trời. Tháng chín ở thành phố Thanh Cảng, thật ra khí trời có chút nóng bức, đặc biệt là hiện tại còn ở ngay giữa trưa, ánh mặt trời chiếu rọi, vốn không phải thời gian thích hợp để vận động. Cũng may hiện tại còn có chút gió.
Lúc này, trên trận bóng rổ không một bóng người, thẳng đến khi Hạ Chí và Mạc Ngữ xuất hiện.
"Ôi, tên củi mục kia, ném bóng rổ tới đây!" Hạ Chí hướng về phía số 10 kêu một tiếng, lúc này hắn ta mới vừa đến bên cạnh sân bóng rổ, mà nghe được tiếng kêu to của Hạ Chí, số 10 lập tức giận dữ.
"Cho ngươi!" Số 10 hô to một tiếng, bỗng đập thẳng quả bóng rổ trong tay về phía Hạ Chí. Lần này, hắn ta tuyệt đối là dốc hết toàn lực, một bộ hận không thể trực tiếp dùng bóng rổ đập chết Hạ Chí.
"Bắt đầu!"
Có người hưng phấn la một câu, trò hay cuối cùng cũng bắt đầu, thứ đám người này muốn nhìn thấy nhất không phải múa mép khua môi, mà là thật sự sống mái với nhau, bất luận là ác chiến bóng rổ hay người thật ác chiến, đều đẹp mắt hơn nhiều so với nhìn song phương mắng chửi nhau.
Đám người xem náo nhiệt ở căn tin lúc trước, hiện tại cũng đi theo qua, mà mỗi người đều thấy cảm thấy bóng rổ đang lấy tốc độ cực nhanh bay về phía Hạ Chí, một ít người trong lòng thầm nói, nếu quả bóng này trực tiếp đập Hạ Chí bất tỉnh, vậy chuyện không dễ chơi.
Mắt thấy bóng rổ sẽ đập trúng Hạ Chí, mà Hạ Chí vẫn một bộ không hay không biết, chỉ đứng ở đó nói chuyện với Mạc Ngữ: "Mạc Ngữ đồng học, hiện tại chúng ta bắt đầu học, ta sẽ dùng mười phút để dạy ngươi cách chơi bóng rổ, mà 10 phút sau, ngươi sẽ thi đấu với ba người bọn họ..."
"Hạ lão sư, cẩn thận quả..." Lúc này, Mạc Ngữ không nhịn được kêu một tiếng, bởi vì nàng thấy quả bóng rổ đã sắp nện vào đầu Hạ Chí. Nhưng nàng còn chưa dứt lời đã rất tự giác ngậm miệng lại, bởi vì lúc này nàng thấy được, Hạ Chí đã đón lấy quả bóng rổ kia.
"Oa, xuất thủ bất phàm!" Có người sợ hãi than.