Chương 338: Đánh thắng sao (2)
Từ Hân Nghi triệt để cạn lời, quả nhiên Hạ lão sư này vẫn luôn không giống người thường như vậy, thật sự là hiếm thấy trong hiếm thấy!
Qua chừng mười giây đồng hồ, Từ Hân Nghi mới hồi phục tinh thần lại: "Hạ lão sư, chúng ta đi vào trước đi, La Đan và n Thiên Tài còn đang ở bên trong đây."
"Người đánh nhau là n Thiên Tài?" Hạ Chí vừa đi vào cục cảnh sát vừa nói.
"Chính là n Thiên Tài của lớp củi mục, Hạ lão sư, ta không quen hắn ta, nghe nói hắn ta là bạn thời trung học cơ sở của La Đan." Từ Hân Nghi gật đầu.
Thoạt nhìn Từ Hân Nghi rất dễ khiến người khác ưa thích, hẳn nàng mới đến cục cảnh sát không bao lâu, nhưng bây giờ, nàng lại có thể dẫn theo Hạ Chí đi lại thông suốt trong cục cảnh sát, sau đó một đường đi tới đại đội trị an.
Hạ Chí nhìn lướt qua, sau đó lập tức thấy được La Đan, còn có n Thiên Tài bên cạnh La Đan. Lại nói tiếp, ở trường trung học phổ thông Minh Nhật, n Thiên Tài cũng có thể tính là nửa nhân vật phong vân, nguyên nhân là vì tên của hắn ta, tên Thiên Tài lại học lớp củi mục, loại tương phản này rất dễ khiến người nhớ kỹ.
n Thiên Tài cũng không cao lắm, chừng 1m75, thoạt nhìn cũng có chút gầy, nhưng lúc này, thỉnh thoảng hắn ta lại nhìn về phía hai nam sinh cách đó không xa, ánh mắt hơi hung ác, đó là hai nam sinh mặc đồng phục, nhưng không phải đồng phục trường trung học phổ thông Minh Nhật, mà là đồng phục trường Thanh Cảng Bát Trung.
Hai nam sinh này đều có chút chật vật, hai người đều mang đôi mắt gấu mèo, trên mặt còn có vết máu, mũi rõ ràng cũng từng bị đánh, mà n Thiên Tài cũng sưng mặt sưng mũi, chẳng qua thoạt nhìn, hắn ta trông còn tốt hơn hai người kia một chút.
"Hạ lão sư!" Thấy Hạ Chí, La Đan lập tức kêu một tiếng, trong giọng nói còn có chút kinh hỉ, mà thoạt nhìn nàng cũng thật sự thở phào nhẹ nhõm.
"Hạ lão sư." n Thiên Tài cũng xoay người, chào hỏi Hạ Chí, chẳng qua giọng nói của hắn ta hơi nhỏ.
"Nói đi, chuyện gì xảy ra?" Hạ Chí nhìn hai người, thản nhiên nói.
"Hạ lão sư, chuyện rất đơn giản rồi, hai nam sinh Thanh Cảng Bát Trung chạy tới đùa bỡn ta và La Đan, n Thiên Tài không biết từ nơi nào xuất hiện, đánh bọn hắn một trận, sau đó cảnh sát đến bắt hết chúng ta tới đây, sau đó cảnh sát yêu cầu chúng ta gọi gia trưởng hai bên đến. Chúng ta không muốn tìm phụ huynh, cho nên mới tìm lão sư tới, chỉ có điều phụ huynh của bọn hắn còn chưa tới." Từ Hân Nghi đang đứng bên cạnh lập tức giải thích rõ mọi chuyện.
"n Thiên Tài, đánh thắng sao?" Hạ Chí nhìn về phía n Thiên Tài.
n Thiên Tài giật mình, ngay cả những người bên cạnh cũng có chút sững sờ, đặc biệt là mấy cảnh sát chịu trách nhiệm xử lý chuyện này càng ù ù cạc cạc, nào có lão sư nào lại hỏi học sinh mình như vậy?
"Ta hỏi ngươi, đánh thắng sao?" Hạ Chí hơi không vui, tiếp tục hỏi.
"Cái kia… Hạ lão sư, ta một đánh hai, thế mà hai tên phế vật này còn bị ta đánh tới chảy máu mũi, tuy rằng ta cũng bị đã vài cái, nhưng không chảy máu, hẳn có thể tính là thắng đúng không?" Rốt cục n Thiên Tài cũng mở miệng trả lời.
"Đánh thắng là được, đi thôi, đều theo ta quay về trường học đi." Hạ Chí thản nhiên nói.
"A?" Trong thoáng chốc, n Thiên Tài còn cho rằng mình nghe lầm.
"Hạ lão sư, chuyện còn chưa được giải quyết xong đâu." Từ Hân Nghi không nhịn được nhắc nhở.
"Đã xử lý xong." Hạ Chí bình tĩnh nói.
"Có xử lý xong hay không là cảnh sát chúng ta định đoạt!" Một cảnh sát mặt đen không thể nhịn được nữa tiếp lời, "Ngươi là lão sư trường trung học phổ thông Minh Nhật? Học sinh của ngươi đánh nhau, chí ít ngươi cũng phải phê bình giáo dục chứ? Còn có, việc bồi thường giữa song phương còn chưa được thương lượng xong..."
"Được rồi, ta không có thời gian từ từ nói nhảm với các ngươi!" Hạ Chí ngắt lời cảnh sát này, "Chuyện rất đơn giản, n Thiên Tài vì bảo vệ nữ đồng học mà đánh nhau, đây là chuyện đáng được khen ngợi, nếu không phải hắn ta đánh thắng, ta sẽ lại đánh hai tên kia một trận, về phần bồi thường lại càng đơn giản hơn, nói chuyện với luật sư của trường chúng ta đi."
Không đợi cảnh sát này nói thêm gì nữa, Hạ Chí lại bổ sung: "Ngươi không cần lấy cớ tạm giam gì đó để uy hiếp ta, đầu tiên, vụ án này vốn nên do cục cảnh sát thành phố quản, các ngươi không báo tin cho cục công an thành phố đã là sai lầm của các ngươi, thứ hai, cho dù vụ án này do các ngươi quản, hai người bọn họ chỉ bị thương rất nhẹ, n Thiên Tài còn chưa thành niên, cho dù các ngươi muốn dựa theo pháp luật, hắn ta cũng không nên bị tạm giam. Tốt rồi, ta đã nói xong, chúng ta đi!"
Hạ Chí xoay người rời đi, lần này, ba người n Thiên Tài, La Đan, Từ Hân Nghi không do dự nữa, vội vàng đuổi theo.
"Hạ lão sư vẫn khí phách nghênh ngang như vậy!" Từ Hân Nghi còn nhỏ giọng thầm thì một câu.
Mấy cảnh sát và hai học sinh Thanh Cảng Bát Trung ngẩn người, cảnh sát mặt đen có chút căm tức, dường như muốn ngăn cản, nhưng cuối cùng hắn ta lại chỉ trơ mắt nhìn Hạ Chí dẫn theo ba học sinh rời khỏi.
Nguyên nhân rất đơn giản, những lời Hạ Chí nói nghe có vẻ rất kiêu ngạo, nhưng hết lần này tới lần khác nó lại là sự thực.
Rất nhanh Hạ Chí đã dẫn ba học sinh này ra khỏi cục cảnh sát, sau đó dừng bước lại: "Tốt rồi, chuyện đã được giải quyết, các ngươi ai làm việc người nấy đi, làm xong tự mình quay về trường học."
Lưu lại những lời này, sau đó Hạ Chí xoay người rời đi, hiển nhiên hắn cũng không muốn quản nhiều.
Mà giờ khắc này, trong cục cảnh sát thành phố, một đôi nam nữ mặc âu phục vừa bước vào phòng làm việc của Hạ Mạt.
"Ngươi là Hạ Mạt Hạ cảnh quan?" Người nói chuyện trước là nữ nhân mặc âu phục, "Chúng ta không tìm được thượng cấp của ngươi, vì thế trực tiếp tới báo tin cho ngươi, từ lúc này trở đi, vụ án mưu sát Quan Vũ chính thức do chúng ta tiếp nhận!"