Chương 37: Ai tới so với ta thi đấu (1)
Bóng rổ xuất hiện phía trên vòng rổ, dường như muốn rơi vào rổ, mọi người không tự được chủ an tĩnh lại, thậm chí ngay cả Thu Đồng cũng nhìn quả bóng, trong lòng âm thầm buồn bực, bản thân tên lưu manh Hạ Chí này giỏi bóng rổ còn dễ hiểu, dù sao hắn cũng là giáo viên thể dục, nhưng học phách Mạc Ngữ vốn là cặn bã thể dục, thật có thể thoáng cái đã được hắn dạy thành biết chơi bóng rổ sao?
Bịch!
Tiếng vang truyền đến, mọi người chỉ cảm thấy không đúng lắm, sau đó bọn họ phát hiện, quả nhiên quả bóng không vào rổ mà đang xoay quanh trên vòng rổ, sau khi quả bóng xoay vài vòng trên rổ, cuối cùng lại lăn ra ngoài.
Bốn phía truyền đến một trận tiếc hận, như vậy vẫn không vào, đúng sự đáng tiếc.
Thu Đồng cũng cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng đồng thời nàng lại cảm thấy thở phào nhẹ nhỏm, chẳng biết tại sao, trong tiềm thức nàng lại hơi không hy vọng Hạ Chí lợi hại như vậy.
Mạc Ngữ thì không hề để tâm, nàng rất nhanh đã bắt đầu ném thử một lần nữa, lần này quả bóng lại lăn vài vòng trên rổ rồi rơi ra ngoài.
Đang lúc mọi người lại tiếc hận một lần nữa, Mạc Ngữ lại tiếp tục thử ném rổ.
Bóng rổ lại vẽ ra một đường vòng cung hoàn mỹ, sau đó, rốt cục mọi người cũng nghe được tiếng động quen thuộc.
Bịch!
Bóng vào rổ!
Vào rổ! Đã vào rổ!
"Oa!" Bốn phía truyền đến một mảnh hoan hô, vô số người bắt đầu vỗ tay.
Nhưng vào lúc này, giọng nói không hòa hài vang lên: "Không phải chỉ vào rổ có một lần thôi sao? Mười quả mới vào một, có gì đặc biệt hơn người?"
Người nói chuyện không phải ai khác mà chính là một trong ba thành viên đội bóng rổ, chính là người mặc áo số 1.
"Đúng vậy, mèo mù còn có thể đụng phải chuột chết đây!" Số 23 lập tức hát đệm.
Số 10 mặc dù không nói, nhưng lại hai tay ôm ngực, một bộ khinh thường.
Mọi người nhất thời có xung động muốn đi lên đè ba tên này ra đánh một trận, đáng tiếc là xung động thì xung động, nhưng năng lực chiến đấu của phần lớn bọn họ không cách nào so sánh với ba người này.
Quan trọng hơn là thật ra bọn hắn cũng không nói sai, mười quả mới vào một, quả thật có chút ngu dốt.
Mà lúc này Hạ Chí không nói gì, hắn chỉ đứng bên cạnh, dường như chuyện này đã không còn liên quan gì tới hắn.
Mạc Ngữ cũng không để ý lời châm chọc của mấy cầu thủ bóng rổ, nàng chỉ lại nhặt bóng rổ lên, sau đó, lại ném rổ.
Đường vòng cung vẫn ưu mỹ như cũ, tiếng kia vẫn động lòng người như cũ.
Bịch.
Lại một lần nữa, vào rổ.
"Yeah..." Mọi người lại hoan hô, không ít người đều nhìn về phía ba người của đội bóng rổ, không phải nói người ta ngu dốt sao? Hiện tại không phải lại vào rồi?
"Nhìn cái gì vậy?" Số 10 có chút thẹn quá hóa giận, "Chỉ ăn may hai lần thôi, cũng không phải không thể được!"
"Cắt!" Giọng nói không có chút lực lượng, gia hỏa này vịt chết còn mạnh miệng!
Đúng lúc này, Mạc Ngữ lại nhặt bóng rổ lên, sau đó nàng đổi một vị trí, lại ném rổ.
Bịch!
Lại một lần nữa, vào rổ!
Tiếng hoan hô lại vang lên lần nữa, có mấy người trực tiếp giơ ngón giữa với ba người của đội bóng rổ, mà sắc mặt ba người đều trở nên có chút khó coi, lần này bọn họ thật không cách nào nói Mạc Ngữ người ta ngu dốt.
Ăn may một lần rất bình thường, ăn may hai lần cũng có thể nói là vận khí tốt, nhưng liên tục ba lần đều vào rổ, hơn nữa đều là vào chính giữa rổ, tới mức này còn nói Mạc Ngữ ngu dốt, đó chính là lừa mình dối người.
Lúc này Mạc Ngữ lại nhặt bóng rổ lên, đang lúc mọi người cho rằng nàng định ném rổ nữa, nàng lại xoay người lại, nhìn về phía ba đội viên đội bóng rổ ở xa xa: "Đã đến giờ, hiện tại trong số các ngươi, ai tới so đấu với ta?"
Lời của Mạc Ngữ vừa phát ra, bốn phía lập tức an tĩnh lại, mà đám người cũng nhìn về phía ba đội viên đội bóng rổ, vẻ mặt có chút hưng phấn, màn kịch chân chính cuối cùng cũng bắt đầu!
Mạc Ngữ đứng ở nơi đó, trên mặt nàng đã túa đầy mồ hôi, nhưng nó không hề ảnh hưởng tới vẻ đẹp của nàng, ngược lại, nó càng khiến nàng có vẻ thanh lệ thoát tục. Mà nàng ôm bóng rổ đứng ở nơi đó, cũng dường như càng khiến nàng lộ vẻ thanh xuân đầy sức sống.
Tách tách!
Có người lấy điện thoại di động ra chụp một tấm ảnh, hắn ta cảm thấy bản thân nên ghi lại thời khắc Mạc Ngữ lộ vẻ thanh xuân đầy mị lực này.
Mà ba tên cao to cơ bắp của đội bóng rổ kia, lúc này lại đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời, dường như ai cũng không dám ứng chiến.
Trước đó bọn hắn cảm thấy, tuy thắng Mạc Ngữ cũng không được tính là quang vinh, nhưng dù thế nào đi nữa, chỉ cần có thể thắng là được. Nhưng hiện tại bọn hắn lại bắt đầu phát hiện, lần này nếu không cẩn thận rất có thể bọn hắn sẽ phải thua cuộc, thắng thì không quang vinh, nhưng nếu thua chắc chắn sẽ rất mất thể diện. Đến lúc đó, bọn hắn không chỉ trở thành trò cười của trường trung học phổ thông Minh Nhật, một khi chuyện này truyền tới các trường trung học khác, bọn hắn nhất định sẽ bị càng nhiều người cười nhạo hơn!
Trong lúc nhất thời, ba người đều không dám tiếp lời, mà lần này, rốt cục đám người vây xem cũng không nhịn được lên tiếng.
"Nhanh trả lời đi, đừng im lặng không nói"
"Đúng vậy, sợ thì cứ việc nói thẳng!"
"Không dám lên thì chịu thua đi!"
"Bình thường kiêu ngạo như vậy, hiện tại có giỏi thì đừng kinh sợ!"
...
Đủ loại châm chọc khiêu khích cùng truyền đến, khiến sắc mặt ba người xanh đỏ đen trắng một trận, nhưng lần này bọn hắn lại không phản bác, bởi vì bọn hắn có cảm giác, nếu bọn hắn còn dám uy hiếp mọi người, rất có thể sẽ bị vây công.