Chương 44: Phượng Hoàng (2)
Phía sau truyền đến tiếng đóng cửa, trên mặt Phượng Hoàng xuất hiện một chút bất đắc dĩ, nhưng rất nhanh nàng đã khôi phục bình thường, sau đó, đột nhiên nàng bước nhanh hơn, chớp mắt đã biến mất.
Trong phòng, bạo ngược và sát khí Hạ Chí đã bộc lộ ra trước mặt Phượng Hoàng nhanh chóng biến mất, hắn chậm rãi ngồi xuống, sau đó nằm xuống trên sofa, chắp hai tay sau gáy, cứ lẳng lặng nhìn trần nhà như vậy, không người nào biết được lúc này hắn đang suy nghĩ gì.
Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên Hạ Chí từ trên sofa ngồi dậy, sau đó, hắn không chút do dự đứng dậy ra ngoài.
Đi xuống lầu, Hạ Chí tiến thẳng đến quầy lễ tân, cười cười với lễ tân phục vụ xinh đẹp: "Trả phòng."
"A, Hạ tiên sinh, ngài không ở nữa sao?" Vậy mà lễ tân xinh đẹp này cũng nhận ra Hạ Chí. Nàng nhìn đồng hồ, còn nói thêm: "Hạ tiên sinh, hiện tại đã hơn hai giờ, muốn trả phòng phải thu thêm nửa ngày tiền phòng, hay là ngài dứt khoát ở lại thêm một buổi tối nữa đi?"
"Không được, cứ làm thủ tục trả phòng cho ta đi." Hạ Chí đưa phiếu phòng cho phục vụ, không chút hoang mang nói.
"Vậy được rồi." Lễ tân xinh đẹp có chút áy náy, "Xin lỗi, Hạ tiên sinh, vẫn phải thu thêm nửa ngày tiền phòng của ngài, đây là quy định của khách sạn chúng ta."
"Không sao." Nét mặt Hạ Chí rất thản nhiên, hiển nhiên hắn cũng không để ý chuyện này.
Lễ tân xinh đẹp bắt đầu thực hiện thủ tục trả phòng cho Hạ Chí, đồng thời còn vô cùng hứng thú hỏi: "Hạ tiên sinh, ngài muốn rời khỏi thành phố Thanh Cảng sao?"
"Không, ta vốn định ở lại chỗ này thời gian dài." Hạ Chí thuận miệng trả lời.
"À, vậy ngài đã tìm được nhà chưa?" Không biết lễ tân xinh đẹp cảm thấy hiếu kỳ hay có hứng thú gì với Hạ Chí.
"Tạm thời còn chưa." Hạ Chí tiếp tục trả lời.
"A?" Lễ tân xinh đẹp ngẩn ngơ, "Vậy đêm nay ngài ở đâu?"
"Đêm nay ta ngủ gầm cầu." Hạ Chí nghiêm trang trả lời.
Lễ tân xinh đẹp ngẩn ra, sau đó nhẹ nhàng cười: "Hạ tiên sinh, ngài thật biết nói đùa."
Hiển nhiên lễ tân xinh đẹp cho rằng Hạ Chí không muốn nói thật, cũng không truy hỏi nữa, nàng cầm một tờ đơn mới được in xong đưa cho Hạ Chí: "Hạ tiên sinh, ngài ký tên lên đây là được rồi."
Hạ Chí nhanh chóng viết tên của mình lên, mà lúc này, lễ tân xinh đẹp lại đưa cho Hạ Chí một tấm danh thiếp: "Hạ tiên sinh, đây là danh thiếp của ta, lần sau nếu ngài cần đặt phòng có thể trực tiếp gọi điện thoại cho ta, ta có thể chiết khấu cho ngài."
"Tốt, cảm ơn." Hạ Chí tiếp nhận danh thiếp, cười nhạt một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Lúc băng qua đường, Hạ Chí cong ngón búng ra, tấm danh thiếp lập tức bay vào thùng rác ven đường, mà Hạ Chí cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước, bước vào cửa lớn trường trung học phổ thông Minh Nhật. Bảo vệ ở cửa đang gật gù. Đối với mỗi một người ra vào nơi này, hắn ta đều làm như không thấy.
Hạ Chí không chút hoang mang đi bộ trong vườn trường. Thật ra khung cảnh trong trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng có thể tính là không tệ, tỷ như con đường lớn được xưng là đường Minh Nhật này, hai bên là hàng cây đã được trồng từ hai mươi năm trước, mà bây giờ, những cái cây này đã cành lá rậm rạp, đủ để che khuất ánh sáng mặt trời, khiến con đường này có vẻ hết sức mát mẻ.
Hai bên đường có một hồ nhân tạo diện tích không tính là lớn, còn có một rừng cây nhỏ, thậm chí còn có một hoa viên nhỏ, mặc dù đây chỉ là một trường trung học phổ thông tư thục có nhân số không quá ngàn người, nhưng hoàn cảnh trong trường lại không kém gì so với một số trường đại học.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao rất nhiều thương nhân bất động sản nhìn trúng nơi này. Bọn họ nhìn trúng nơi này không chỉ vì mảnh đất này rất lớn, trên thực tế, sau khi thương nhân bất động sản mua lại nơi này, bọn họ chỉ cần phá đi các kiến trúc như giảng đường… sau đó xây nhà lên, hơi bố trí một chút ở những nơi khác nữa là có thể biến nơi này trở thành một trong số những tòa nhà cao cấp nhất thành phố Thanh Cảng.
Tiếng nhạc êm ái đột nhiên truyền khắp mỗi từng ngõ ngách ở vườn trường. Hiện tại đang là hai giờ rưỡi trưa, mà khúc nhạc này là khúc nhạc nhắc nhở đám sư sinh đang ngủ trưa nên rời giường, còn nửa giờ nữa chương trình học buổi chiều sẽ chính thức bắt đầu.
Mấy phút đồng hồ sau, đột nhiên bản nhạc biến đổi, từ nhu hòa trở nên sục sôi, mà đám sư sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng bắt đầu tốp năm tốp ba đi về phía giảng đường hoặc ký túc xá. Tình cảnh này nhiều năm qua không có gì thay đổi, mặc kệ là lão sư hay là học sinh, mỗi một người đều có vẻ lừ đừ, mà bọn hắn còn chưa bắt đầu đi học đã bắt đầu mong đợi tan học.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên tiếng nhạc ngừng lại, sau đó, mọi người nghe được có giọng nói truyền đến: "Hạ Chí lão sư, Hạ Chí lão sư, nghe được tiếng này xin hãy lập tức đến phòng làm việc của hiệu trưởng. Hạ Chí lão sư của lớp sáu khối mười hai, sau khi nghe đến tiếng này xin lập tức đến phòng làm việc của hiệu trưởng..."
Giọng nói đột nhiên này khiến đám người đang ủ rũ lại trở nên phấn chấn, đây là tình huống gì? Mỹ nữ hiệu trưởng lại có thể thông qua đài phát thanh kêu gọi giáo viên thể dục mới tới?
Trong lúc nhất thời, bát quái chi hồn cháy hừng hực, thoáng cái mọi người đã cảm thấy có tinh thần.
Tiếng phát thanh không ngừng lặp lại, mọi người bắt đầu đủ loại bát quái, không hề nghi ngờ, chỉ riêng chuyện bát quái giữa Hạ Chí và Thu Đồng đã đủ cho mọi người hài lòng một buổi chiều.
Đang lúc mọi người suy đoán đủ loại, Hạ Chí nghe được tiếng phát thanh đã không chút hoang mang đi tới phòng làm việc của hiệu trưởng, sau đó đi thẳng vào, tươi cười xán lạn với Thu Đồng: "Đồng Đồng thân yêu, mới hơn một giờ không gặp mà ngươi đã bắt đầu nhớ ta rồi sao?"