Chương 54: Không nên lãng phí miệng lưỡi (2)
"Câm miệng!" Đột nhiên Đồ Trường Văn gầm lên giận dữ, "Quan Vũ, ngươi lại nói rác rưởi lần nữa thử xem?"
Tiếng rống giận đột nhiên của Đồ Trường Văn không chỉ khiến mấy cảnh sát khác cảm thấy buồn bực, càng khiến Quan Vũ buồn bực không thôi, nhìn vẻ mặt âm trầm của Đồ Trường Văn, Quan Vũ có chút buồn bực còn có chút ủy khuất: "Tổ trưởng, hiện tại ta bị người khác đánh ngay trong cục cảnh sát, sao ngươi lại mắng ta? Không phải ta chỉ mắng..."
"Ta tốt nghiệp trường trung học Minh Nhật!" Đồ Trường Văn lạnh lùng ngắt lời Quan Vũ, "Cũng chính là rác rưởi trong miệng ngươi!"
Quan Vũ nhất thời ngẩn ra, miệng hắn ta còn chưa khép lại, mà mấy cảnh sát khác rốt cuộc cũng hiểu rõ, ồn ào nửa ngày, thì ra Quan Vũ không chỉ đang mắng lão sư và học sinh kia, còn mắng cả Đồ tổ trưởng!
"Chuyện này dừng ở đây, chuyện mới vừa rồi, ta sẽ coi như chưa từng phát sinh!" Đồ Trường Văn lạnh lùng nói ra những lời này, sau đó liền xoay người rời đi.
Thời khắc này, trong lòng Đồ Trường Văn cũng rất khó chịu, đối với trường trung học phổ thông Minh Nhật, hắn ta ôm tình cảm rất phức tạp. Năm đó nhà hắn ta rất nghèo, sau khi học xong trung học cơ sở suýt chút nữa hắn ta đã phải bỏ học. Nhưng sau đó, hắn ta tới trường trung học phổ thông Minh Nhật, học trung học phổ thông miễn phí xong, hắn ta thi đậu trường cảnh sát, về sau hắn ta trở thành cảnh sát. Thật ra hắn ta vẫn rất cảm kích trường trung học phổ thông Minh Nhật. Nhưng những năm gần đây, danh tiếng của trường trung học phổ thông Minh Nhật càng ngày càng kém, đến mức ngày thường hắn ta vẫn luôn tận lực không nhấc lên đoạn quá khứ này. Nhưng ở sâu trong lòng, hắn ta biết, bản thân mình còn có tình cảm rất sâu với trường trung học phổ thông này.
Ngay vừa mới rồi, đột nhiên Hạ Chí tìm tới tận cửa, hắn hiểu tất cả mọi chuyện của hắn ta, hiểu rõ như lòng bàn tay, sau đó yêu cầu hắn ta thả người. Sau khi xác nhận đúng là bọn họ không có chứng cứ, Đồ Trường Văn quyết định thả người. Mà khi đó, thực ra hắn ta còn có chút sợ hãi đoạn quá khứ này của mình bị phơi bày ra. Nhưng hiện tại, rốt cục chính bản thân hắn ta cũng tự nói ra mọi chuyện. Bởi vì cuối cùng hắn ta cũng ý thức được, hắn ta không cách nào khoan nhượng việc người khác vũ nhục trường trung học phổ thông Minh Nhật như vậy ngay trước mặt hắn ta. Có lẽ trong mắt người khác, trường trung học phổ thông Minh Nhật là một trường học rác rưởi, nhưng với hắn ta, nơi đó đã từng cứu vớt hắn ta.
"Quan Vũ, không sao chứ? Nếu không sao, chỉ có thể tự nhận xui xẻo." Thấy Đồ Trường Văn rời khỏi, một cảnh sát khác mở miệng nói.
"Không sao." Quan Vũ cắn răng, hắn ta cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo, mà hắn ta cũng cảm thấy bản thân mình thật không may. Sao chuyện lại trùng hợp như vậy? Ngay lúc hắn ta mắng giáo viên học sinh của trường trung học phổ thông Minh Nhật đều là rác rưới, vừa vặn cấp trên của hắn ta đã tốt nghiệp từ trường Minh Nhật?
Mấy cảnh sát ở đó cũng thầm nói, xem ra sau này không thể tùy tiện mở miệng mắng người, bởi vì không cẩn thận sẽ có kết cục giống Quan Vũ, không cẩn thận sẽ mắng cả cấp trên của mình.
Lúc này, Hạ Chí đã rời khỏi cục cảnh sát, hắn không hề để ý đến Vương Tử Quốc, sau khi ra khỏi cục cảnh sát, hắn vẫn luôn tiến về phía trước.
"Ta sẽ không quay về trường học với ngươi!" Phía sau truyền đến giọng nói của Vương Tử Quốc.
Hạ Chí vẫn không quan tâm, vẫn không nhanh không chậm đi về phía trước như cũ.
"Hạ Chí, ngươi không nên cảm thấy ta sẽ cảm kích ngươi!" Vương Tử Quốc lại đứng phía sau hắn hô lên một câu.
Rốt cục Hạ Chí cũng dừng bước lại, chậm rãi xoay người, nhìn Vương Tử Quốc ở cách hắn chừng mười mét, trên mặt xuất hiện vẻ chê cười nhàn nhạt: "Ngươi cảm thấy ta sẽ để ý sao?"
Đột nhiên giọng nói của Hạ Chí trở nên lạnh lùng: "Vương Tử Quốc, ta tới cục cảnh sát chỉ vì hiệu trưởng hy vọng ta tới đó một chuyến mà thôi, về phần ngươi, ngươi có đi học hay không, ngươi có cảm kích ta hay không, ngươi thật sự cho rằng ta sẽ để ý sao?"
Vương Tử Quốc lập tức cảm thấy ngơ ngác, trong lúc nhất thời, hắn ta hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
"Đưa ngươi ra khỏi cục cảnh sát, ta đã làm được, về phần tiếp đó ngươi muốn làm gì, không liên quan tới ta. Mà về phần ngươi cảm kích ta hay hận ta, với ta, những thứ này đều không có chút giá trị nào." Giọng điệu của Hạ Chí càng lạnh hơn, "Vương Tử Quốc, không ai sẽ để ý tới cách nhìn của một tên hèn nhát, ngươi, chỉ là người nhu nhược mà thôi."
Nói xong những lời này, Hạ Chí xoay người, lần nữa rời đi.
"Ta không phải người nhu nhược!" Vương Tử Quốc hướng về phía bóng lưng Hạ Chí, hô lớn một tiếng.
Hạ Chí không để ý đến Vương Tử Quốc, chỉ tiếp tục đi lên phía trước, hơn nữa, lần này hắn còn đẩy nhanh bước tiến hơn.
Rất nhanh, Hạ Chí đã đi qua một khúc ngoặt, biến mất trong tầm mắt của Vương Tử Quốc!
"Ta không phải người nhu nhược!" Vương Tử Quốc khàn cả giọng rống lên một câu. Hắn ta lại một lần nữa cảm giác được loại miệt thị nồng đậm rõ ràng trong giọng điệu của Hạ Chí, mà chẳng biết tại sao, loại miệt thị này khiến hắn ta càng muốn phát điên hơn.
Đáng tiếc, Hạ Chí không tiếp tục xuất hiện trong tầm mắt của Vương Tử Quốc.
Hiện tại đã là tám giờ đúng, tiếng chuông vào học vang lên trong sân trường trung học phổ thông Minh Nhật, vườn trường vốn có chút ồn ào rất nhanh cũng an tĩnh lại. Hôm nay là thứ sáu, sắp tới cuối tuần, mọi người đều có chút hưng phấn.
Mà về chuyện sáng sớm Hạ Chí lại dẫn theo Mạc Ngữ đi chạy bộ, hiện tại, trên cơ bản nó đã truyền khắp vườn trường. Vô số người đang than thở, dường như biểu hiện thần kỳ của giáo viên thể dục Hạ Chí này chỉ như phù dung sớm nở tối tàn. Chẳng qua, cũng có người cảm thấy, thật ra có thể nhìn giáo hoa chạy bộ cũng là một chuyện hiếm có, vì thế, đã có người dự định sáng sớm rời giường chạy bộ.
Vào lúc tất cả học sinh chuẩn bị vào lớp học, đột nhiên, một giọng nói vang vọng vườn trường: "Thu Đồng, nữ nhân không biết xấu hổ ngươi, lăn ra đây cho ta!"
Trong nháy mắt, vườn trường an tĩnh lại phát nổ, là ai đang mắng mỹ nữ hiệu trưởng?