Chương 78: Cờ vây cũng là một loại thể dục (2)
Tiêu đề khiến người ta có chút kinh sợ, đương nhiên cũng rất hấp dẫn mắt người, mà sau khi mọi người nhấn vào bài đăng này, cũng thấy được nội dung càng cặn kẽ: "Triệu Bác dùng cờ vây khiêu chiến Hạ lão sư, thoạt nhìn Hạ lão sư hoàn toàn không phòng bị. Triệu Bác là thiên tài cờ vây, đã từng thu được giải quán quân cuộc thi cờ vây các trường trung học phổ thông trong nước, mà cờ vây lại là một việc cần vận động trí lực, phần thắng của Hạ lão sư không lớn, trên cơ bản bại cục đã định!"
Phía dưới lập tức xuất hiện mấy chục bình luận.
"ĐM, không phải khiêu chiến thể dục sao? Cờ vây là cái quỷ gì?"
"Ta mới vừa tra baidu, dường như cờ vây thực sự là thể dục."
"Không sai, cờ vây thuộc về vận động trí lực, mấy năm trước còn từng xuất hiện trong đại hội thể dục thể thao trí lực, hình như không chỉ có cờ vây, bài brit cờ quốc tế và vân vân cũng có thể tính là thể dục."
"Thật đúng là vậy, cái này cũng được?"
"ĐM, không hổ là lớp quái thai, chiêu số vô sỉ như vậy cũng nghĩ ra!"
"Đúng là quá vô sỉ, nói tốt so thể dục, hiện tại lại đến so chỉ số thông minh."
"Lúc này sợ rằng Hạ lão sư phải thua thiệt, thật ra ta vẫn rất thích hắn, hiếm khi trường chúng ta xuất hiện lão sư trâu bò như thế!"
Không hề nghi ngờ, tất cả mọi người đều cảm thấy Hạ Chí toi đời, dù sao, một giáo viên thể dục muốn so cờ vây với một vị thiên tài cờ vây, thật đúng là quá làm khó người khác. Nhưng vấn đề là dựa theo quy tắc bản thân Hạ Chí đưa ra, Triệu Bác làm như vậy cũng không có gì đáng trách, ai bảo cờ vây cũng được tính là một loại thể dục đâu.
Trong phòng học lớp một khối mười hai, Triệu Bác cũng bày ra dáng vẻ nắm chắc phần thắng, hắn ta có vẻ đắc ý: "Hạ lão sư, ta nghĩ ngươi sẽ không đổi ý, đúng không?"
Đôi mắt dưới lớp thấu kính thật dày của Triệu Bác lóe lên vẻ hưng phấn, trong lớp thiên tài, thật ra Triệu Bác cũng không tính là xuất chúng, so với những người trong lớp, thực ra hắn ta rất bình thường. Mà trong lớp thiên tài này, thân làm trưởng lớp đương nhiên Vương Tử Quốc là nhân vật phong vân, mà Dư Hùng mới vừa bị khai trừ cũng được công nhận là người có chỉ số thông minh rất cao. Nhưng hiện tại, hai người kia một bị Hạ Chí chỉnh tới không dám xuất hiện, người còn lại trực tiếp bị đuổi học, ngược lại, cao thủ cờ vây bình thường không xuất chúng gì như Triệu Bác, lúc này lại có thể giáng cho Hạ Chí một đòn nặng nề!
Điều này khiến Triệu Bác cảm thấy có chút hưng phấn, thật ra, học sinh cấp ba mười mấy tuổi, ít nhiều gì cũng sẽ có chút lòng hư vinh, cho dù bình thường biểu hiện có khiêm tốn, nhưng sâu trong lòng, trên cơ bản bọn hắn lại càng hy vọng bản thân mình có thể thành tiêu điểm trong mắt mọi người, cũng hy vọng có thể nhìn thấy ánh mắt sùng bái của người khác. Mà giờ khắc này, Triệu Bác cảm thấy bản thân mình đã trở thành tiêu điểm trong lớp. Mà một khi hắn ta thành công đánh đuổi vị chủ nhiệm lớp mới tới là Hạ Chí này, như vậy, hắn ta nhất định sẽ được rất nhiều người sùng bái.
"Triệu Bác đồng học, ngươi nói không sai, cờ vây cũng được tính là một loại phong trào thể dục thể thao." Cuối cùng giọng nói của Hạ Chí cũng vang lên, giống với bình thường, có vẻ hết sức bình tĩnh, "Thân là vận động trí lực, quả thật cờ vây có thể rèn đúc trí lực của một người, chỉ có điều, ta không cần loại rèn đúc này mà thôi, dù sao thì trí lực của ta cũng đã đủ cao."
Lời của Hạ Chí vừa ra, sắc mặt không ít người biến thành có chút cổ quái, lời này mới nghe dường như không có gì lạ, nhưng vì sao bọn hắn cứ cảm thấy thật ra Hạ lão sư đang mắng Triệu Bác không đủ thông minh, cần phải rèn đúc đây?
Triệu Bác cũng không ngốc, đương nhiên hắn ta cũng nghe được dường như Hạ Chí đang mắng hắn ta, Triệu Bác vốn đang đắc ý cũng có chút tức giận: "Hạ lão sư, đừng chơi trò đố chữ, có dám nhận khiêu chiến hay không ngươi cứ nói một câu, không dám thì đi đi!"
"Tuy ta không thích loại khiêu chiến không hề có tính khiêu chiến này, nhưng nếu ta đã cho ngươi một cơ hội khiêu chiến, đương nhiên ta sẽ tiếp nhận." Hạ Chí thản nhiên nói: "Nói đi, ngươi muốn dùng loại quy tắc nào, khi nào thì bắt đầu thi đấu?"
"Ngay bây giờ, cờ nhanh trong mười phút, dám không?" Triệu Bác nhìn Hạ Chí với ánh mắt khiêu khích, đồng thời còn lấy một bộ cờ vây từ trong hộc bàn ra, mặc dù hiện tại rất nhiều người trực tiếp chơi cờ trên mạng, nhưng thân là một kẻ yêu thích cờ vây, Triệu Bác lại luôn thích mang theo cờ vây bên người.
Dưới tình huống bình thường, thật ra cờ vây cần thời gian hạ cờ rất lâu, một ván mấy giờ thậm chí một ngày cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên. Nhưng mấy năm nay, cờ nhanh đã càng ngày càng lưu hành, cờ nhanh mười phút là hạn chế cục cờ trong vòng mười phút. Mà trong thời gian ngắn như vậy, thật ra song phương vốn không có bao nhiêu thời gian để suy tính, nói theo một ý nghĩa nào đó, thật ra phương pháp chơi cờ này có yêu cầu càng cao với người chơi cờ.
"Rất tốt, ngay bây giờ đi." Hạ Chí đồng ý rất sảng khoái, thoạt nhìn không hề đặt Triệu Bác vào mắt.
Một phút đồng hồ sau, trong giữa phòng học, ván cờ bắt đầu, mà các đồng học khác trong lớp thiên tài cũng đều vây quanh, vừa quan sát vừa livestream trên diễn đàn.
"Đại chiến chính thức bắt đầu, trong vòng mười phút có kết quả!"
"Nhanh, những người vừa thua tiền nắm chặt cơ hội hồi vốn!"
Trong phòng học, Hạ Chí và Triệu Bác hạ cờ như bay, gần như không chút dừng lại, những người khác lại ngừng thở quan chiến, bầu không khí có vẻ có chút khẩn trương, thậm chí còn có cảm giác hít thở không thông.
Lúc này, trong phòng làm việc của hiệu trưởng, Thu Đồng cũng nghênh đón người nàng ấy gọi là khách, một nam nhân đeo mắt kính. Nam nhân này chừng hơn ba mươi tuổi, thoạt nhìn cũng hào hoa phong nhã, da trắng nõn, dáng người cũng không tệ.
"Chào ngươi, Thu Đồng tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt." Trên gương mặt trắng nõn của nam nhân này lộ ra nụ cười mỉm, nụ cười cũng có chút mê người, mà lời nói thoạt nhìn cũng có chút khách khí.