Đó là thiên sư đương thời đó! Nếu là gia chủ khác còn được, nhưng nếu là vãn bối tới, cũng chưa chắc có thể nhìn thấy được Thiên sư cường đại nhất giới Huyền Môn đương thời đâu!
Người nào lại có thể khiến anh ấy hành xử như vậy?
Mọi người lần lượt hỏi thăm, hóa ra Bạch Vân Quán không hề giấu diếm tin tức.
Chẳng bao lâu sau, tin tức tổ sư thúc của Bạch Vân Quán, Kiếm Linh đã thức tỉnh, tin tức này giống như một trận động đất lớn, làm rung chuyển toàn bộ giới Huyền môn.
Dù có tìm thấy bất kỳ báu vật nào được che giấu hay bùa chú, pháp khí hay các linh vật đã được cất giữ trong quá khứ bọn họ cũng không quá kinh ngạc. Những gì có thể bảo tôn được ngày hôm nay, dù là chính đạo hay không thì ít nhiêu tổ tiên đã vinh quang truyền lại, bằng không thì nó sẽ không tồn tại được cho đến cuối thời kỳ mạt pháp, những thứ mà tổ tiên đã ghi lại.
Nhưng đây chính là Kiếm Linh! Không phải kiếm linh vừa thức tỉnh, mà là kiếm linh đã tái sinh thành công và thức tỉnh!
Trước thời mạt pháp, chuyện như thế này sẽ không xảy ra nhiều chứ đừng nói đến thời mạt pháp.
Các tu sĩ vừa tập trung ở tỉnh Lạc Hoa đều vội vã đến chùa Bạch Vân. Không phải vì bất cứ điều gì khác, mà là vì khí linh đại diện cho của linh khí.
Hâm mộ, ghen ghét, đố ky, kỳ vọng... Bất kể là tâm lý nào, sau giờ học buổi tối, mọi người đều tụ tập lại với nhau, tìm đến chỗ đạo sĩ hiện đang phụ trách mảng đối ngoại của chùa Bạch Vân, tất cả đều đang chờ đợi câu trả lời.
Khi lên núi, bọn họ được giới thiệu danh tính của tổ sư thúc của Bạch Vân Quán, còn được dặn không được quấy rầy ông ấy, linh lực của kiếm linh khác với bọn họ, ông ấy vẫn có thể nhìn thấy linh hồn sau khi biến thành hình người.
Một tu sĩ mở miệng trước: "Làm sao các người có thể đánh thức kiếm linh vậy? Thậm chí có thể hoá thành hình! Chẳng lẽ linh khí suy giảm... đã quay lại rồi sao?"
Nhìn kỹ, không ai ngờ tới rằng, phe Thái Thanh thường chỉ trích chùa Bạch Vân nhiều nhất lại là người đầu tiên lên tiếng. Sự chờ đợi trên khuôn mặt của Nguyên Ngũ đạo hữu sư phụ và niềm vui khi biết mình đã tỉnh lại không thể diễn tả bằng lời, anh ta thậm chí không quan tâm đến tiếng nghẹn ngào ở chùa Bạch Vân, chỉ tạm thời gác lại tranh chấp, chờ đợi câu trả lời.
"Không." Đạo sư kia chỉ lắc đầu: "Chúng tôi đã hỏi tổ sư thúc, đó không phải là do duyên pháp của chùa Bạch Vân, cũng không phải do ảnh hưởng của linh khí. Có lẽ là do thời cơ đã đến mà thôi."
Nguyên Ngũ đạo hữu thất vọng thở dài, kiên trì hỏi: "Cái này, kiếm linh đó, phải mất một thời gian ngắn mới tỉnh lại và hoá thành hình người. Nếu cảm ứng của ngài ấy không chính xác thì sao? Nếu không có sự thay đổi vê mặt linh khí, thường sẽ không thể hoá thành hình người được. Làm sao tổ sư thúc của các người có thể hoá thành hình người vào lúc này được?"
Các tu sĩ thường thích xem sự náo nhiệt giữa chùa Bạch Vân và Giáo phái Thái Thanh cũng bối rối hỏi: "Sao các người lại vui vẻ như vậy? Chẳng lẽ còn muốn nhận tổ sư thúc sao?"... Nói tới lại cùng một nguồn gốc trong quá khứ, nhưng người đã dẫn dắt mọi người rời khỏi chùa Bạch Vân và thành lập giáo phái của riêng mình chính là Thái Thanh phái, bây giờ nhìn thấy kiếm linh xuất thế, lại không biết xấu hổ như vậy đâu chứ? "Tại sao lại không nhận, đương nhiên ngài ấy cũng là tổ tiên của chúng tôi! Đừng nói nhảm!" Nguyên Ngũ đạo hữu đỏ mặt nói, dưới ánh mắt không nói nên lời của mọi người, lại tự tin giải thích: "Nếu linh khí hồi phục, tu sĩ tu hành thuận lợi, ta tự nhiên sẽ rất vui mừng! Chẳng lẽ các người muốn để cho đệ tử của người không có cơ hội bắt đầu, chỉ có thể sử dụng pháp khí, bị người ta coi là kẻ dối trá... Cuối cùng lại vứt bỏ những gì tổ tiên truyền lại sao?"
Ví dụ của anh ta ngay lập tức chạm đến chỗ đau của tất cả các tu sĩ, bọn họ chỉ biết giữ im lặng.
Ai nguyện ý cơ chứ?
Nhìn thấy linh khí thức tỉnh, bọn họ ôm ấp hy vọng. Nhưng khi tin tức của Bạch Vân Quán làm tan vỡ sự kỳ vọng của bọn họ, ngoài thất vọng ra, bọn họ cũng chỉ có thể chấp nhận.
Thời thế thay đổi, thời đại mạt pháp tới gần là chuyện không ai có thể ngăn cản được.
Ngay khi Nguyên Ngũ đạo hữu bước ra nói những lời này, anh ta chắc chắn rằng sẽ không moi được thông tin gì từ chỗ chùa Bạch Vân nữa, bọn họ cũng nhanh chóng tan họp, giải tán.
Ngọn núi dần dần trở nên yên tĩnh, trong dãy núi phía sau chùa Bạch Vân, suốt cả ngày nay Lục Thiếu Chương vẫn luôn đứng trong biển mây cầm kiếm trong tay rồi trở lại giếng trấn quỷ.
Thiên Sư lấy đồ ăn vặt mà đệ tử mang lên núi, đặt lên chiếc bàn mới bày cạnh Giếng trấn quỷ, thân mật chào hỏi.
"Tổ sư thúc có muốn dùng cơm tối không?”
Lục Bách Linh chỉ là vì kính trọng mà hỏi, sau khi kiếm linh thức tỉnh vẫn không ăn cơm, như thường lệ thì khi anh ấy mời kiếm linh ăn cơm đều bị từ chối.
Trong chiếc hộp trong suốt, chiếc bánh ngọt có cánh hoa hồng hình hoa đào nở rộ, ở giữa có chấm mật ong vàng óng tạo thành nhân. Ngoài ra còn có một miếng bánh bao nếp cẩm được đặt bên cạnh bánh quy, những chiếc bánh bao màu hồng mềm mại trông vừa dễ thương lại thơm dẻo, một cái mềm, một cái cứng, kết cấu rất vừa phải.
Thiên sư Lục Bách Linh rất thích ăn đồ ngọt, chỉ nhìn chiếc hộp này thôi đã thấy thích thú, bình thường anh ấy không thể ăn nhiều được, nhưng hiện tại ăn thoải mái cũng không sao. Nhìn hộp tráng miệng, Lục Bách Linh không khỏi nói thêm vài câu về hậu bối của mình.
"Đệ tử Thanh Tĩnh của tôi vừa mới mua nó từ dưới núi lên, tôi đã nói với cô ấy là không cần đâu. Nhưng mỗi lần cô ấy xuống núi sẽ lại mua mang lên. Đúng là một đứa trẻ ngoan."
Lòng hiếu thảo của đệ tử được người trong thế tục đánh giá rất cao, Lục Bách Linh đối với đệ tử của anh ấy cũng không ngoại lệ, không khỏi mong muốn đề cao cô ấy thêm một chút.
Lục Thiếu Chương thoáng khựng lại, ánh mắt dừng lại ở trên hộp: "Sao hôm nay tu sĩ lên núi lại nhiều như vậy?”
"Tu sĩ của Huyền môn vẫn thường trao đổi với nhau, mỗi tông môn đều có thể học tập lẫn nhau, những tài năng trẻ mới nổi có thể gặp nhau để bọn họ quen biết lẫn nhau cũng là chuyện tốt." Lục Bách Linh cười nói. Ở độ tuổi của anh ấy, nhìn thấy các bạn trẻ thảo luận với nhau cũng là một niềm vui trọn vẹn, anh ấy rất vui khi bọn họ có thái độ tiếp thu tốt như vậy.
Lục Thiếu Chương mím môi không đáp.
Mấy ngày nay, vẻ mặt của kiếm linh hầu như không có gì thay đổi, lạnh lùng như một pho tượng băng, bản thể là một pháp kiếm, xa rời thế gian suốt nhiều năm, nên thường giữ im lặng là chuyện hiển nhiên. Đột nhiên lại thay đổi sắc mặt cũng phá lệ rõ ràng.
Thiên sư khó hiểu nói: "Bọn họ làm phiền tới ông sao?"
"Không." Lục Thiếu Chương xoay người đi vê phía Thiên sư, nhẹ nhàng cầm chiếc hộp trên bàn lên rồi nói: "Cảm ơn cậu rất nhiều."
Sau đó tổ sư thúc đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi mang bữa tối đi.
Thiên sư: 222
Bữa ăn tôi vừa để ở đây đâu rồi? Cái hộp lớn như vậy cơ mài! Tổ sư thúc, ngài ấy cao quý như vậy, sao có thể nỡ lòng cướp đồ ăn của một tiểu bối cơ chứ?
Có lẽ nhận ra ánh mắt của mình quá mức chỉ trích và đầy sự kinh ngạc, Lục Thiếu Chương khẽ nghiêng người qua, ngồi lên thành giếng, quay lưng về phía Thiên sư.
Lục Bách Linh:...
Sau giờ học buổi tối, Thanh Tĩnh còn chưa kịp ngủ thì đã bất ngờ nhận được tin nhắn từ sư phụ, hỏi cô ấy mua đồ ăn ở đâu.
[Cửa hàng bán đồ ăn khuya của bà chủ Diệp, sư phụ có thể đặt chỗ trước qua ứng dụng mini rồi tới đó lấy sau. | Thanh Tĩnh bối rối trả lời, nhớ tới cách đặt trước chỗ ở cửa hàng đồ ăn khuya nên quyết định nhắc nhở thêm.
Mặc dù chiếc điện thoại nhỏ của cô ấy không thể mua hàng qua ứng dụng mini, nhưng nếu Thiên sư muốn mua nó, người chịu trách nhiệm đối ngoại của Bạch Vân Quán chắc chắn có thể dùng ứng dụng mini để đặt trước!
Thanh Tĩnh không khỏi cảm thán: Có điện thoại di động thực sự rất tiện lợi.
Sau khi không ăn được bữa trang miệng ngon lành vào đêm khuya, Lục Bách Linh bèn đứng dậy. Không phải chỉ là một bữa ăn nhẹ vào đêm khuya thôi sao? Anh ấy cũng có thể mua thêm!
Ngày hôm sau, Thiên sư tóc trắng nhìn điện thoại di động hiển thị dòng chữ "Hết hàng”, không khỏi im lặng mất một hồi lâu.
Rõ ràng là anh ấy đã bấm vào ngay khi bắt đầu đặt chỗ, sao có thể không giành được cơ chứ?
"Tôi già quá rồi..."
Thanh Tĩnh tới tìm sư phụ dùng bữa tối cũng lấy làm sửng sốt, thận trọng nhắc nhở: "Sư phụ... Muốn giành lấy món đặt trước, ngài phải dùng bùa hăng hái và chú tập trung may ra mới có thể giành được..."
Quá khoa trương rồi! Đặt hàng online cũng cần có tu vi sao?
Nói mới nhớ, từ khi nào mà việc đặt hàng ở cửa hàng bán đồ ăn khuya lại trở nên khó khăn như vậy?
Anh ấy chưa bao giờ trải nghiệm việc phải xếp hàng thật lâu nên rất khó hiểu, tuy nhiên, hầu hết thực khách từ xa đến để thử những thứ mới mẻ đều thích đặt chỗ trực tuyến để đảm bảo khi tới nơi, bọn họ có thể thưởng thức ngay. Việc đặt chỗ trực tuyến tại cửa hàng bán đồ ăn khuya sẽ càng khó giành hơn rất nhiều so với việc xếp hàng để ăn ngay tại cửa hàng.
Kể từ khi cửa hàng bán đồ ăn khuya trở nên nổi tiếng trên Internet, luôn có hàng dài người xếp hàng chờ để được ăn đồ ăn của cửa hàng trong cả những ngày nghỉ, chưa kể việc đặt chỗ trực tuyến vốn đã rất khó khăn.
Việc không nhận được giành được đơn trong Ngày Thất Tịch cũng là chuyện hết sức bình thường.