Chương 121: Hoàn Tất Thu Đồ
Thạch Hạo thảnh thơi đi phía sau, cười hề hề: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Bạch nhìn thật giống đồ ngốc! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ khinh bỉ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lúc đó ngươi cũng không hơn Tiểu Bạch là bao, không biết là ai vào trong Đại điện còn tưởng rằng là Thần điện, sợ đến hai chân mềm nhũn. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo lắc đầu nguầy nguậy, kiêu ngạo nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lúc đó ta bị sự uy nghiêm Tam Thanh đạo tổ dọa cho khiếp sợ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ lớn tiếng tranh luận: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói bậy, rõ ràng Tam Thanh đạo trưởng rất hiền lành. ͏ ͏ ͏ ͏
- Uy nghiêm. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hiền lành. ͏ ͏ ͏ ͏
- Uy nghiêm. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hiền lành. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người vừa tranh luận vừa đi về phía hậu viện, không ai chịu phục ai cả. ͏ ͏ ͏ ͏
Vẻ mặt Thanh Vũ bất đắc dĩ đi theo sau bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đóng cửa lớn bên trong đại điện lại, bay lên quỳ gối xuồng đệm cói, bi thương nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo tổ, xin người chủ trì công đạo! ͏ ͏ ͏ ͏
m thanh bi thương vang lên, quả thực khiến người nghe thấy phải xót xa, rơi lệ. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Trong hậu viện, Triệu Hân Duyệt ngồi ở lương đình đọc sách. ͏ ͏ ͏ ͏
Một tràng tiếng bước chân vang lên, Bạch Vân và Bạch Hiểu Thuần dẫn đầu đi vào trước, theo sau là tiếng tranh cãi không ngừng của Thanh Vũ và Thạch Hạo và cả Thanh Tuyết với khuôn mặt bất đắc dĩ. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đưa Bạch Hiểu Thuần đến Càn Viện, Thạch Hạo cũng tò mò đi theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết, Thanh Vũ ngồi bên hồ nước nói chuyện. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt đặt sách xuống, cười rồi vẫy hai bàn tay nhỏ nhắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ lanh lợi chạy đến, cười hi hi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hân Duyệt tỷ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết cũng đi theo, cung kính thi lễ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bái kiến Thập Nhị tiên sinh. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt cười với Thanh Tuyết: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chẳng phải đã nói với người đừng gọi ta là Thập Nhị tiên sinh rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết ngại ngùng cúi đầu, thỏ thẻ đáp lại: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hân Duyệt tỷ! ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế này mới đúng! Ngồi xuống nói chuyện đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết, Thanh Vũ ngồi xuống bên cạnh Triệu Hân Duyệt. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ của các ngươi đâu? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết thành thật trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ đang tế bái Tam Thanh đạo tổ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ cười hi hi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ đang tâm sự với Tam Thanh đạo tổ, lần trước lúc nhận Tiểu Thạch Đầu làm đồ đệ, sư phụ và Tam Thanh đạo tổ đã nói chuyện rất lâu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế lúc nào thì sư phụ của các ngươi có thể ra ngoài? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ hoang mang lắc đầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không biết! Sư phụ muốn ra lúc nào thì ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt gật đầu cười: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thể nói với ta vì sao sư tổ điện của các ngươi có thể để người phàm vào không? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ đương nhiên sẽ lên tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bởi vì bọn ta là đạo quán! ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt không nói gì, đạo quán thì làm sao? Cái gì gọi là đạo quán? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ kiêu ngạo: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bọn ta chính là đạo sĩ. ͏ ͏ ͏ ͏
Với tư cách là một đạo sĩ vĩ đại mà vô cùng đắc ý với Triệu Hân Duyệt, chữa bệnh trị thương cho sơn dân, lập ra quy định cho sơn dân, giúp sơn dân xua đuổi thú dữ, vân vân... ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt không hề có một chút biểu hiện mất kiên nhẫn, trên gương mặt nở một nụ cười nghiêm túc nghe Thanh Vũ nói, hình tượng Tam Thanh quan trong lòng càng ngày càng toàn diện, hình tượng của Lý Bình An ngày càng cao lớn. ͏ ͏ ͏ ͏
m thanh kẽo kẹt nặng nề vang lên, Lý Bình An suy sụp tinh thần bước ra khỏi đại điện, hầy, vì sao lại không giống như trong tưởng tượng của ta? Hệ thống của người khác đều là đánh quái thăng cấp, rút thăm trúng thưởng, toàn lực phụng sự ký chủ thành tiên thành thần, vì sao đến khi ta hệ thống trên tay ta lại mang theo ác ý thâm sâu như vậy chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Tam đồ đệ "Cửu Chuyển huyền công", tứ độ đệ "Thái Thượng đạo điển", ngũ đồ đệ có phải cũng là thần công tối cao không? ͏ ͏ ͏ ͏
Công pháp rách nát mà ta tu luyện, đoán chừng toàn bộ bọn họ chưa đến vài ngày nữa sẽ vượt xa, đến lúc đó sư phụ còn không bằng đệ tử, tôn nghiêm của ta để đâu! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An càng nghĩ càng cảm thấy con đường phía trước là một mảng tối đen, mạnh mẽ lấy lại tinh thần đi về hậu viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt nhìn lướt qua cánh cổng ở hậu viện, ánh mắt sáng lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lý công tử về rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ lập tức ngậm miệng, quay đầu lại nhìn về phía cổng lớn, liền thấy Lý Bình An đang từ ngoài cổng bước vào. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An bước vào lương đình: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thập Nhị tiên sinh còn chưa rời đi à! ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt khẽ cười nhạo: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lý công tử đang đuổi ta đi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An vội lắc đầu giải thích: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có! Ta còn có ý định mời Thập Nhị tiên sinh ăn cơm chiều đấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Mắt Triệu Hân Duyệt sáng lên mang theo vẻ mong đợi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nồi lẩu hôm qua Lý công tử chuẩn bị rất ngon, đó là lần đầu ta được ăn. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu Thập Nhị tiên sinh thích thì đêm nay chúng ta cũng có thể ăn lẩu, nhưng ta đề nghị Thập Nhị tiên sinh nếm thử bún cay thập cẩm của đạo quán chúng ta. ͏ ͏ ͏ ͏
- Bún cay thập cẩm? ͏ ͏ ͏ ͏